ột mình, không tiễn anh nữa!”
Phong Phong do dự một hồi rồi cũng đứng lên đi ra.
“Hết phim rồi, đừng ở đó mà che đậy nữa!” Tiểu Mỹ vỗ tay.
Đường Đường tiến lại gần, “Hóa ra biết bọn mình ở đây rồi à?”
“Lúc mọi người đi vào mình đã nhìn thấy từ bên ngoài rồi, cũng biết Phong
Phong đang đợi sẵn bên trong, nhưng mình vẫn đi shopping một vòng.”
Bình Tử không ngừng ca thán: “Em ác quá!”
Đường Đường lườm anh, “Cô ấy bị gã đó làm cho mệt mỏi thế này chưa đủ hay
sao? Cô gái đáng thương Lệ Tử làm cho gia đình khuynh gia bại sản mới
nhận ra chồng tương lai là tên tiện nhân. Đàn ông các anh thấy mới thỏa
mãn phải không?”
Văn Văn ngồi xuống, đặt một tay lên vai bạn, “Tiểu Mỹ bọn mình luôn đứng về phía cậu!”
Mặt Tiểu Mỹ điềm nhiên như không có chuyện gì, “Chuyện tình cảm cuối cùng
cũng sẽ có một kết thúc thôi, gần đây những điều nhận được cũng không
tồi.”
Đường Đường: “Cậu định làm gì tiếp theo? Đơn từ chức cũng đã gửi rồi, tòa soạn có nói gì không?”
Tiểu Mỹ: “Tòa soạn không cho mình từ chức, họ nói rằng sau này có thể cho
mình làm kiêm chức. Chắc sợ mấy quyển sách bán chạy và đề tài của mình
sẽ bị lọt ra ngoài mất.”
Bình Tử: “Vậy xem ra em phải tiếp tục làm công việc biên tập rồi.”
Tiểu Mỹ ngáp rồi nói: “Phụ nữ không nên hi vọng quá nhiều vào tình yêu. Nếu
như phụ nữ là hoa, tình yêu giống như bình hoa, còn sự nghiệp là đất
trồng. Hoa rời khỏi đất để cắm vào bình sẽ bị khô héo nhanh chóng.”
Đường Đường gật đầu lia lịa.
Tiểu Mỹ cười tiếp tục nói: “Có ba quy tắc quan trọng người phụ nữ phải biết
khi tìm kiếm đàn ông, phạm phải điều nào đều giết không tha.”
Văn Văn nghe xong thấy hứng thú: “Ba điều nào?”
Tiểu Mỹ: “Một, đó là đánh phụ nữ. Đàn ông giơ tay đánh phụ nữ cho dù ở hoàn
cảnh và lý do nào cũng không thể tha thứ được. Theo một bản điều tra cho thấy, đàn ông đã đánh vợ lần đầu tiên thì đến 70% sẽ đánh lần hai. Hai
là lạc lối. Tình cảm giữa hai người ban đầu ổn định và yêu thương, nhưng nếu lạc lối là phản bội lại nhau. Nếu đã quyết định tha thứ cho anh ta
lần một thì lần hai, ba cũng có thể xảy ra. Ba là gây tội. Điều này
không cần phải nói, một người đàn ông không nhân cách không phẩm giá thì không đáng được lựa chọn làm bạn đời.”
Văn Văn: “Vì vậy đây
chính là nguyên nhân cậu chia tay anh ta phải không? Nhưng năm đó… Du Tử không phạm phải mấy điều kia sao cậu vẫn kiên quyết đoạn tuyệt?”
Tiểu Mỹ cười đau khổ, “Mọi người nghĩ với tính cách của Du Tử, một ngày nào
đó ba mẹ anh ta bắt phải đánh mình, liệu anh ta có làm không?”
Đường Đường gật đầu, “Cũng đúng.”
Tiểu Mỹ lại nói thêm, “Hơn nữa, mình nghĩ vấn đề này rất đáng để những người phụ nữ hiện đại phải suy ngẫm.”
Bình Tử nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của cô bèn nói, “Em nói xem nào.”
Tiểu Mỹ: “Thời cổ đại, khi con gái xuất giá luôn được dặn dò phải lấy nhà
chồng làm trọng. Bởi khi ấy, cô gái không phải lấy một người mà phải coi như lấy cả họ bên nhà chồng. Nhưng người phụ nữ hiện đại không như vậy, nếu không hiếu thuận với ngay cả ba mẹ ruột của mình mà lại mang hết
lòng và yêu thương gửi gắm cho bên nhà chồng không phải quá ngược hay
sao? Như vậy sau này còn ai dám đẻ con gái nữa? Sau khi con lấy chồng,
ngay cả tiền để chăm lo cho nhà đẻ cũng bị nhà chồng lấy mất thì thử hỏi tính hiếu thuận của người phụ nữ truyền thống đi đâu cả rồi? Do vậy
mình mới nói, người phụ nữ phải chăm lo cho ba mẹ ruột trước tiên đã,
rồi mới lo cho nhà chồng.”
Văn Văn: “Bây giờ đã hiểu được lý do năm đó cậu chia tay Du Tử.”
Tiểu Mỹ cười nhạt, “Mình bỗng nhiên nhớ tới mẹ của Lý Cường.”
Đường Đường vỗ vai Văn Văn, “Mẹ chồng tương lai trước đây của Tiểu Mỹ thật
đáng sợ. Nhưng mẹ chồng Văn Văn lại không như thế, bà giống như thiên sứ vậy! Văn Văn, cậu cũng nên mừng thầm đi.”
Nghe bạn nhắc đến Lý Cường, Văn Văn thấy chán nản gạt tay bạn ra.
Bình Tử thấy Văn Văn và Đường Đường đang gật đầu lia lịa thì nói ngay, “Thôi đi em, lại đem học thuyết của em đi tuyên truyền rồi, làm hỏng cả con
cái nhà lành.”
Tiểu Mỹ ngẩng đầu lên nhìn Bình Tử, nhìn Đường Đường rồi như đã hiểu ra chuyện gì nên không nói nữa.
Bình Tử thấy ba cô gái không để ý đến mình chỉ đành hạ người, “Đúng rồi, anh nhớ gần đây có một chợ chuyên bán đèn. Mấy hôm trước anh thấy có một
chiếc đèn được thiết kế hay lắm, muốn mua tặng Văn Văn làm quà cưới
nhưng bà chủ ở đó nhất định không bán, nói rằng đã có bạn đặt mua rồi.
Bây giờ mình cùng đi xem có chọn được đèn nào đẹp không, anh chi.”
Đường Đường kéo tay Tiểu Mỹ, “Anh đi cùng cô ấy đi, cô ấy thích là được. Em về nhà với Tiểu Mỹ, bọn em có chuyện riêng.”
Văn Văn khá vô tư, không nhìn ra được sự tinh tế của Đường Đường, nghe bạn
nói như vậy, cô nghĩ mình cũng chẳng biết khuyên gì Tiểu Mỹ, có lẽ để
Đường Đường tâm sự riêng với Tiểu Mỹ thì phù hợp hơn. Nghĩ vậy cô đồng ý đi cùng Bình Tử luôn.
Bình Tử nghe thấy vậy thì rất buồn, chỉ tay ra phía cửa rồi hai người cùng đi. Không dám tiến vào ranh giới giữa hai chúng ta, em chỉ là một người lữ
khách cô độc, lay động trong gió, mang theo chút tia sáng của vì sao.
Không muốn anh nhìn