
thấy đôi mắt ngập nước, em chỉ là người lữ khách cô độc,
chợt ngẫu nhiên quay đầu lại trong mưa, mang tình yêu cất giấu sâu hơn.
Không muốn để anh biết trái tim đã rỉ máu, em chỉ là người lữ khách cô độc,
bất chợt ngẩng đầu nhìn trộm trăng, rồi mới nhận thấy rằng: Không có
trăng tròn, chỉ còn trăng khuyết.
— “Người lữ khách cô độc”
Lý Cường đi từng bước nhỏ đến trước mặt Lăng Lăng, hơi thở hổn hển.
Lăng Lăng đưa cho anh chiếc khăn, “Anh đến thì tốt rồi, anh lau mặt đi đã.”
Lý Cường bắt đầu đánh giá, từ một cô gái yếu đuối sống nội tâm bây giờ đã
thành người rất chững chạc trưởng thành, có thể nhận thấy sau khi kết
hôn, cuộc sống của Lăng Lăng khá tốt. Hơn nữa, với một người lãng mạn
như cô chỉ luôn thích những thứ rực rỡ, bước chậm dưới ngọn đèn như
trong mộng rồi nghĩ đến chuyện trong lòng rất mãn nguyện. Xem ra ngày
xưa Lăng Lăng rời bỏ anh là một quyết định sáng suốt của cô ấy.
Lăng Lăng: “Cái đèn này em muốn tặng anh nhân dịp lễ cưới của hai người, hôm trước có khách đến mua nhưng em nhất định không bán. Em chỉ muốn giữ
lại nó để tặng hai người, hôm nay quả nhiên người khách đó lại đến, còn
dẫn theo bạn nữa, anh xem…”
Lý Cường liếc mắt nhìn, đứng phía dưới mấy ngọn đèn là một cặp nam nữ. Hóa ra đó là Bình Tử và Văn Văn.
Anh hừ một tiếng rồi hỏi: “Chiếc đèn này vị khách nam hay nữ thích?”
“Là vị khách nam kia thích, rồi hôm nay đưa bạn đến. Nhưng xem ra cô gái
kia còn thích hơn. Anh xem có thích nó không, nếu thích em sẽ ra bảo họ
đi.”
“Em để họ mua đi, xem ra cô gái kia còn thích hơn anh.”
Lăng Lăng thở dài, “Xem ra em vẫn chưa hiểu hết anh. Em cứ nghĩ anh thích nó lắm.”
Họ vừa nói chuyện đến đây bỗng một người đàn ông đi tới. Lăng Lăng thấy
vậy liền kéo tay anh ta và giới thiệu: “Đây là Thu Nhược Thủy, chồng của em!”
Lý Cường nhìn kỹ, đó là một người đàn ông nho nhã tuấn tú, trong lòng anh thầm trào lên sự khâm phục con mắt tinh tường của Lăng
Lăng. Anh giơ tay ra bắt tay đối phương và giới thiệu, “Tôi là…”
“Lý Cường! Tôi thấy có ảnh của anh trong album ảnh của cô ấy!” Người kia cũng giơ tay ra và bắt tay anh.
Thu Nhược Thủy đứng sang một bên rồi mỉm cười, “Anh vừa bước vào đây ban
nãy có nghe một người khách nữ nói rằng, Anh ấy thích phong cách này
nhất, tôi nhất định phải mua nó bằng được. Xem ra người khách ấy thích
cặp đèn này lắm, có lẽ cô ấy muốn mua tặng người khác khiến họ bất ngờ.
Em bán nó cho người ta cũng được, mang lại niềm vui cho người khác.”
Nghe thấy điều này, Lý Cường bất giác cười: “Hóa ra cô ấy vẫn quan tâm đến mình.”
Lăng Lăng thấy anh bỗng nhiên mỉm cười như vậy thì hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“À!” Anh lại cười vui vẻ, “Em bán cho họ đi. Đó là vợ anh và người anh em
của vợ anh đó. Xem ra cô ấy rất thích, cô ấy cũng biết anh thích nên
muốn mua bằng được cho anh.”
Lăng Lăng như bừng tỉnh, “Em biết
ngay mà, với những gì hiểu anh, cặp đèn này anh không thể không thích.
Hóa ra hai người đã nên vợ chồng rồi, anh có tiến bộ đó.”
Anh tự hào gật đầu: “Ừ, cô ấy rất hiểu được tính cách của anh!”
“Người bạn đi cùng vợ anh em thấy quen mặt lắm.”
“Anh ta là bạn của vợ anh đồng thời cũng là tác giả ký hợp tác của nhà xuất bản – Tên là Bình Hoành.”
“Hóa ra vợ anh cũng giao lưu với những nhà thơ lớn à! Tòa soạn của cô ấy còn ký hợp đồng với Lâm Tiểu Đường – là tiểu thuyết gia có tiếng, em rất
thích truyện của Lâm Tiểu Đường.”
“Ha!” Lý Cường cười đắc ý hơn, “Bình Hoành là tác giả được chỉ định của Việt Như My, còn Lâm Tiểu
Đường là tác giả chỉ định của vợ anh. Dạo gần đây Lâm Tiểu Đường ra sách đều là do vợ anh chịu trách nhiệm biên tập. Vợ anh, Lâm Tiểu Đường và
Việt Như My sống với nhau dưới một mái nhà, thân đến mức có thể mặc
chung một cái quần được…”
Thu Nhược Thủy kinh ngạc, “Bình Tử? Có phải là Bình Tử đó không? Trước đây tôi với anh ấy là bạn qua thư. Sau
đó anh ấy nói lên Bắc Kinh thì chúng tôi cũng mất liên lạc nhau luôn.
Việt Như My là người biên tập của anh ấy à? Tôi ngạc nhiên quá!”
Lý Cường ngạc nhiên: “Thế nào cơ?”
Thu Nhược Thủy tiếp lời: “Việt Như My là nữ văn sỹ phải không? Làm gì có
tên của nam lại mềm mại như thế. Văn của cô ấy rất cô đọng xúc tích, có ý tưởng và quan điểm, không giống với giọng của những người khác. Văn
phong rất sâu lắng, sắc bén!”
Lý Cường có chút kinh ngạc, “Tôi
biết Tiểu Mỹ chính là Việt Như My, viết sách được hai cuốn rồi, nhưng
bán cũng không tốt lắm, chỉ là không để nhà xuất bản bị lỗ thôi.”
Thu Nhược Thủy: “Hai cuốn của cô ấy tôi đều đọc qua rồi, cô ấy là một nhà
văn kiệm lời. Ngoài tên ghi ngoài bìa ra, bên trong cuốn sách không chỗ
nào giới thiệu thêm về tác giả, do vậy tôi chỉ hiểu được văn phong chứ
không biết về tác giả. Đọc văn ban đầu còn nghĩ đây là một người đàn ông trung niên đã trải qua những cuộc bể dâu, nhưng khi nhìn tên mới đoán
có thể là một phụ nữ tuổi trung niên. Chẳng ngờ được đây là một nữ biên
tập trẻ cùng tuổi với vợ anh. Đúng là không đo được nước biển!”
Lý Cường thấy khó hiểu: “Văn phong của Tiểu Mỹ hay đến thế sao?”
Thu Nhược Thủy: “Không phải vấn đề về hành văn. C