
y cô hạ sốt rồi, nhưng sắc mặt vẫn còn rất nhợt nhạt.
Anh lấy một cái ghế ngồi tựa người ngay cạnh giường, ngắm nhìn gương mặt cô đang say ngủ. Đôi hàng lông mày cong cong thanh tú; trán cô hơi rộng, thảo nào lại thông minh như vậy; mũi cô nhỏ nhắn; đôi môi chúm chím, lúc hôn mang lại cảm giác rất tuyệt. Anh nhoài người tới trước định hôn trộm cô.
Nhưng cô đã tỉnh, nhìn thấy anh liền nhoẻn miệng cười rất tự nhiên.
“Thấy sao rồi?” Vén mấy sợi tóc loà xoà trước mặt cô qua một bên, anh dịu dàng hỏi.
“Cảm giác nặng đầu không còn, cả người thoải mái hơn rất nhiều.” Cô nói chuyện vẫn còn chút hụt hơi.
“Muốn ăn gì không?”
Cô lắc đầu, trong miệng khô đắng, không muốn ăn thứ gì cả, mà chỉ muốn uống nước. Anh nhận ra bèn đứng dậy đi lấy nước.
“Kỷ Tổng!” Ngoài cửa một phụ nữ mặc áo khoác màu đỏ, ôm sát người, giống như một đốm lửa rực cháy bước vào phòng, chói lọi đến mức khiến người khác không dám mở mắt ra nhìn.
Diệp Tiểu Du lặng lẽ xoay lưng về phía bọn họ.
Trong tay Cát Tinh Nhi cầm một túi lớn đồ ăn, “Kỷ Tổng, anh không khoẻ sao?” Giọng nói nhu mì không che giấu được sự quan tâm thấu hiểu.
“Sao cô lại đến đây, công ty không phải đang rất bận sao?” Kỷ Dược Phi mất tự nhiên, quay đầu nhìn sang Diệp Tiểu Du.
Cát Tinh Nhi vốn thông minh, sớm đã nhìn thấy người phụ nữ nằm trên giường kia, là một nữ sinh có dáng vẻ nhỏ nhắn, mảnh dẻ. Cô mỉm cười đầy tự tin, “Phó Tổng tới rồi, em cũng bảo trợ lý tới giúp. Nghe nói anh ở bệnh viện, sao em có thể ngồi yên được, nên vội phóng xe tới đây ngay, trên đường đã vượt tới mấy cái đèn đỏ.” Cô le lưỡi một cách tinh nghịch, “Kỷ Tổng, sau này anh phải đền bù lại tất cả cho người ta đó nha! Uhm, đúng rồi, em có làm mấy món Pháp mà anh thích ăn nè, còn có nước trái cây, vừa mới ép đó. Em vốn định mang đến công ty làm bữa sáng cho anh, nhưng thấy anh không đến nên đã đem hết sang đây.”
Kỷ Dược Phi sốt ruột không ngừng nháy mắt ra hiệu cho cô ngậm miệng lại. Nhưng cô lại cong đôi môi mọng đỏ của mình lên, tỏ vẻ như không hiểu gì. “Sao vậy, Kỷ Tổng?”
Kỷ Dược Phi thất bại thở dài, “Cám ơn ý tốt của cô, cô quay về công ty đi, tôi phải ở lại với vợ tôi, trông chừng cô ấy truyền dịch.”
“Hả, là vợ anh bị bệnh sao!” Cát Tinh Nhi vội bịt miệng ra vẻ thất thố, rồi hạ thấp giọng, “Thật ngại quá, em không biết, sớm biết thế này, em sẽ chọn những thứ khác để đem đến.”
“Thôi được rồi!” Cát Tinh Nhi bình thường lão luyện là thế, sao bây giờ lại trở nên ấp úng như vậy. Kỷ Dược Phi khó chịu ra lệnh tiễn khách.
“Dạ, em về đây. Nếu Kỷ Tổng có gì cần thì cứ gọi cho em, bất kể lúc nào.” Cô ta bỏ lại một câu đầy mờ ám, rồi bỏ đi.
“Tiểu Du.” Đi đến bên giường cô, Kỷ Dược Phi tỏ vẻ áy náy ngồi xuống.
Diệp Tiểu Du âm thầm lau đi những giọt lệ nơi khoé mắt, dùng toàn bộ ý chí quay người lại, cô không thể lại tiếp tục nhắm mắt làm ngơ, quyến luyến sự chăm sóc của anh, nếu không cô chỉ có thể tiếp tục hết lần này tới lần khác đối mặt với tình huống vừa rồi.
“Từ nhỏ em đã luôn hi vọng có một người sẽ yêu em vô điều kiện; không phải vì em khôn khéo, hiểu chuyện; không phải vì em thông minh, có năng lực; không phải vì em có học thức; cũng không phải vì em hiền lành, ân cần, chưa từng phạm phải sai lầm cho nên mới được người khác yêu thương. Anh cũng biết em mất cha từ khi còn nhỏ xíu, mẹ một mình khổ cực nuôi nấng em trưởng thành. Từ rất nhỏ em đã học được cách quan sát sắc mặt của người khác, làm việc gì cũng luôn cẩn thận suy tính để mẹ được vui lòng, giảm bớt phần nào gánh nặng trên vai mẹ, không để bản thân làm sai việc gì, em muốn mình mãi mãi là niềm tự hào của mẹ. Nhưng ở sâu thẳm bên trong, em vẫn là một đứa con gái bình thường, cũng tham lam, cũng ích kỷ, cũng mộng mơ. Em không quan tâm chồng em tiền của giàu có như thế nào, chỉ muốn tìm một người có thể bao dung em chỉ vì em là Diệp Tiểu Du chứ không phải vì bất kỳ điều gì khác, và yêu em bằng tất cả trái tim. Trong tim anh Phi đã có người mình yêu, em biết, em không hối hận vì đã lấy anh nhưng em kiệt sức rồi, anh Phi, chúng ta kết thúc đi!”
Cô không phải mê sảng nói bừa, cô nói rất thật lòng.
Kỷ Dược Phi bất lực ngồi trên ghế, không nghĩ ra lời lẽ nào để trả lời. Yêu cầu của cô không cao, nhưng anh dường như không thể đáp ứng nổi.
“Nhưng Viện Viện đã đi rồi.” Anh thì thầm nói.
“Sau này, rồi sẽ có một người khác có thể khiến anh Phi yêu thêm một lần nữa.” Dù đã rất nỗ lực, nhưng cô vẫn thất bại.
“Ha!” Kỷ Dược Phi cười khổ, là anh chưa đủ tốt, cô mới nghĩ đến chuyện ra đi. Anh đã hiểu, “Tiểu Du, xin lỗi, anh… …”
“Không cần nói gì hết, anh Phi,” Cô đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh, dòng lệ vừa lau đi đã lại tuôn trào. “Cũng là một đoạn hồi ức, em không hối hận.”
“Tiểu Du, em có từng quan tâm tới anh không?” Anh mong đợi nhìn cô.
“Hiện giờ, điều này đã không còn quan trọng.” Cô chỉ có thể trả lời như vậy, quay đầu đi, không muốn thừa nhận tình cảm của mình, sau này e rằng cũng không thể tìm lại được.
Kỷ Dược Phi nghe thấy tiếng cô khóc, không kềm được ôm chặt cô vào lòng, nhưng cô lại đẩy anh ra.
“Anh Phi, từ nay về sau, hãy để cho chún