
hêm bất kỳ hành động nào, cũng không còn tặng hoa tới văn phòng cô nữa.
Còn bó hoa rum kia, bởi là người rất yêu hoa nên Nhiếp Lạc Ngôn không nỡ
vứt bỏ. Cô kiếm về một chiếc lọ thủy tinh đơn giản rồi cắm bó hoa vào
đó, thỉnh thoảng đồng nghiệp đi qua nhìn thấy, liền dừng bước tán chuyện vài câu.
Có người nói: “Này, hiện giờ đang thịnh hành mốt chơi
hoa trong văn phòng sao? Hai hôm trước mình vừa nhìn thấy bên phòng Tài
vụ có người mang chậu cảnh tới. Đặt cây cảnh trong những căn phòng đơn
điệu là có hiệu quả lắm đấy!”
Cũng có người hỏi: “Sao không cắm
hoa ly hay hoa gì khác cho thơm hơn? Hoặc trồng những loại cây khiến đầu óc mình tỉnh táo cũng được?”.
Thậm chí còn có người hỏi thẳng: “Ai tặng đấy?”.
Mỗi lần gặp phải tình huống như thế, Nhiếp Lạc Ngôn đành lấp liếm nói đó là một người bạn bình thường.
Bởi công ty rất đông nhân viên nữ, mà những nơi như thế thì tất nhiên là
không bí mật nào có thể tồn tại vĩnh viễn, Nhiếp Lạc Ngôn cũng chẳng kỳ
vọng nàng lễ tân sẽ giữ kín như bưng chuyện hôm trước cô nhận được bó
hoa, bởi thế tốt nhất vẫn nên thẳng thắn một chút.
Đương nhiên,
cũng không phải thẳng thắn vô điều kiện. Trước đây cô rất hiếm khi nhắc
tới cái tên Giang Dục Phong trước mặt họ, và bây giờ thì càng không nên
làm vậy.
Trái ngược hẳn với không khí thoải mái của đám nhân
viên, tâm trạng Giám đốc Kyle từ sau chuyến công tác lần trước có vẻ
không được tốt. Anh vốn là người niềm nở, nhưng tâm trạng hiện giờ rất
thất thường, chốc chốc lại gọi nhân viên vào nói chuyện riêng mười mấy
phút, có khi tới cả hai tiếng đồng hồ, khiến tinh thần người nào người
nấy lúc đi ra khỏi phòng ông chủ đều nặng nề, ảm đạm.
Nhiếp Lạc Ngôn tự nhủ: “Không biết lúc nào sẽ tới lượt mình”.
“Ừ… không biết nữa.” Chung Hiểu Linh tỏ vẻ thờ ơ, nhân lúc rảnh rỗi, cô cắm đầu vào điện thoại, liên tục nhắn tin.
Trong văn phòng bé nhỏ chốc chốc lại vang lên tiếng tin nhắn điện thoại,
Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy hơi kỳ lạ, liền trêu đùa: “Thật hiếm có, lại có
chuyện không gây hứng thú cho cậu cơ à? Này, cậu nói đi, liệu mọi việc
có liên quan tới chuyện khách hàng của bọn mình liên tiếp bị công ty
khác nẫng tay trên không?”.
Mí mắt Chung Hiểu Linh vẫn không hề
động đậy, cô vui vẻ. “Ừm,… không rõ nữa”, nghĩ một hồi lại nói tiếp:
“Sao cậu bi quan như vậy? Nói không chừng cuối năm lại được tăng lương
ấy chứ?”.
Nhiếp Lạc Ngôn phì cười: “Là cậu quá lạc quan mới đúng, cô bạn thân mến ạ”.
Quả nhiên chiều hôm đó, cô bị triệu tập tới văn phòng giám đốc.
Hai người ngồi đối diện, Nhiếp Lạc Ngôn vô cùng thành khẩn: “Gần đây sự
việc mấy khách hàng…”. Nào ngờ cô chưa kịp nói xong đã bị ngắt lời, Kyle xua tay nói: “Hôm nay gọi cô tới không phải để nói chuyện này”. Anh ta
khẽ cười với nét mặt có thể nói là dễ chịu nhất trong thời gian gần đây, rồi đẩy một xấp hợp đồng tới trước mặt cô.
“Cô xem đi!”, anh ta nói, “Nếu không có vấn đề gì, sẽ do cô phụ trách”.
Nhiếp Lạc Ngôn không hiểu, giở ra xem mới biết đó chính là hợp đồng ủy thác thiết kế.
“Tôi sao?” Cô hơi khó xử, bởi hiện tại vẫn còn một vài nhiệm vụ khác chưa hoàn thành.
Kyle tiếp lời: “Tôi đã xem xét kỹ, có vẻ hiện giờ cô có một bản thiết kế đã
vào giai đoạn hoàn thiện, ngoài ra mấy hợp đồng mới nhận được hai hôm
trước có thể chuyển giao cho Tiểu Chung làm, cô chỉ cần tập trung làm
hợp đồng này thôi”. Anh ta dừng lại một lát, như thể ra quyết định cuối
cùng: “Cứ làm vậy đi, lát nữa cô gọi Tiểu Chung vào đây, tôi sẽ bàn giao cho cô ấy”. Xem ra, rõ ràng anh ta muốn cô tập trung vào hợp đồng này
rồi.
Về phòng, Nhiếp Lạc Ngôn còn giở hợp đồng đó ra xem kỹ lại
một lượt. Số lượng căn hộ chờ thiết kế hoàn thiện không những rất nhiều, mà khu vực cũng rất tốt, từ khu vực vàng CBD hiện tại cô đang ở đi tới
đó chỉ mất hai chặng tàu điện ngầm.
Mấy năm gần đây, thành phố
phát triển như vũ bão, mặc dù chính quyền không ngừng tuyên truyền phải
khống chế nhưng giá cả vẫn tăng với tốc độ chóng mặt, chính vì vậy mà
giá nhà đã leo tới mức ngất ngưởng. Đối với người dân có thu nhập thông
thường mà nói, việc mua được nhà là mơ ước không thể thực hiện nổi. Từ
đó có thể thấy, người chủ của hợp đồng này rất giàu có, xem ra yêu cầu
cũng rất cao, bởi các điều khoản kèm theo phía sau hợp đồng được liệt kê dày đặc tới mức thái quá, khiến người khác nhìn vào mà hoa mắt chóng
mặt.
Nhưng ngoài điều này ra, trong ba trang hợp đồng ngắn ngủi
không thể nhận ra điểm khác biệt nào của vị khách này với những vị khác.
Tính từ lúc thực tập tới nay, cô đã làm việc ở đây được ba, bốn năm, đương nhiên có thể hiểu rõ tính khí của sếp.
Mới ba mươi ba tuổi, Kyle đã được kế nhiệm việc kinh doanh của bố, trước
tình hình không được mọi người nể phục, anh đã đưa công ty chuyển ngoặt
lên đỉnh cao, nghiệp vụ của công ty ngày càng lớn mạnh, đặc biệt là hai
năm lại đây, tốc độ phát triển có thể nói là thần tốc. Đương nhiên, quan hệ cũng ngày càng được mở rộng, có mối quan hệ với đủ hạng người.
Nhưng, đây là lần đầu tiên Nhiếp Lạc Ngôn thấy sếp mượn chuyện công để
bàn việc riêng như thế. Đối