
oàn có thể chiều theo ý cô.
Quả nhiên, cánh cửa khép hờ, khẽ đẩy đã mở ra.
Giang Dục Phong đứng bên cửa, không tiến về phía trước thêm bước nào nữa, nhờ ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ, anh chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một
bóng người đang quấn chặt chăn nằm trên giường.
Hình như chỉ
những lúc thế này, cô mới tỏ ra ngoan ngoãn, giống như một chút mèo con
đang cuộn mình ngủ say, hơi thở nhẹ nhàng, đều đặn.
Cô lúc này
khác hẳn với bộ dạng khi tranh chấp với anh, cũng chẳng giống những lúc
hùng hùng giận dữ như thể mất lý trí. Cũng giống như bao đêm trước, cô
hay cuộn tròn trong lòng anh, bàn tay mêm mại trắng ngần khẽ nắm cánh
tay, hoặc nắm vạt áo anh tới tận sáng.
Thực ra cũng có một thời
gian cô ngủ không tốt, hay nói mơ, cuộn tròn trong chăn, thậm chí còn
đạp anh lúc đang mơ ngủ, có thể nói là ngủ không yên giấc. Có mấy lần
anh không thể không tỉnh dậy lúc đêm khuya thanh vắng, nhưng lại không
thể làm gì cô, chỉ sang phòng khác ngủ một mình. Bởi dạo đó việc làm ăn
rất bận rộn, anh luôn cảm thấy thiếu ngủ trầm trọng.
Nhưng cô
không chịu buông tha, nửa đêm lại gõ cửa phòng khách thì thầm: “Em không thấy anh đâu cả…”, giọng nói mơ mơ hồ hồ, nghe là biết còn chưa tỉnh
táo, chắc rằng cô dậy đi vệ sinh và phát hiện anh không còn nằm bên.
Giang Dục Phong chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, bởi nếu giả vờ không động đậy,
cô sẽ đứng thi gan ở cửa, thế là anh đành phải trở lại tiếp tục ngủ cùng cô.
Trong đêm tối tịch mịch, hơi thở của cô cứ nhẹ nhàng phả vào cổ anh, cảm giác hệt như những chiếc kẹo bông mà hồi nhỏ anh từng ăn,
mang vị ngọt thanh thanh, vừa ấm áp vừa vương vấn.
Cũng không
biết đứng bên cửa bao lâu Giang Dục Phong mới định thần lại. Lúc khóa
cửa nhà để rời đi, anh bỗng nhớ tới cảnh tượng lần đầu họ gặp nhau.
Nhiếp Lạc Ngôn lúc đó đang đứng cùng mấy người bạn học khác của mình, cô nổi
bật với dáng người cao cùng khuôn mặt xinh đẹp, khiến bất kỳ ai đi qua
cũng phải để mắt tới. Đứng cách khá xa, anh chỉ vô tình nhìn thấy cô
đang nghiêng đầu tươi cười với đám bạn, mái tóc mượt mà, đen nhánh buông sau lưng, khẽ đung đưa theo từng động tác, khiến cô trở nên vô cùng
quyến rũ. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh chính là kiểu tóc này không
hợp với cô. Thật nực cười, sao anh lại nẩy ra ý nghĩ vô vị tới vậy?
Nhưng lần thứ hai gặp lại, cô lại đã thay kiểu tóc khác, mái tóc dài đã được
cắt, ép thẳng và lững lờ buông trên bờ vai. Anh rất thích, sau này cũng
không bao giờ tán thành việc cô uốn tóc xoăn nữa.
Do vậy giữa họ
đã xảy ra những xung đột nho nhỏ, khiến Nhiếp Lạc Ngôn tức tối đến mức
có một thời gian liên tục trách anh độc đoán, toàn gọi anh là bạo chúa.
Thực ra, ngay cả anh cũng thấy mình kỳ lạ, đã từng tiếp xúc với bao nhiêu
phụ nữ, nhưng chưa bao giờ rảnh rỗi tới mức có thời gian can thiệp tới
chuyện đối phương để kiểu tóc thế nào. Tuy biết mình hơi nhiều chuyện
nhưng anh vẫn có cảm giác để tóc thẳng thì dáng vẻ và khí chất của cô
mới tương xứng.
Đến khí chất của một cô gái cũng được anh để tâm tới, xem ra anh quả thực quá vô vị rồi.
Ngày hôm sau, Nhiếp Lạc Ngôn vừa tới công ty đã nhận được một bó hoa, lúc giao quà, em tiếp tân còn nở nụ cười đầy ngượng mộ.
Chung Hiểu Linh bỏ dở công việc đang làm, vội vàng ngẩng đầu “ồ” một tiếng.
“Bó hoa rum[1'> này đẹp thật đấy, vẫn còn long lanh những hạt sương.
Không biết là nhân sĩ nào có tình ý tặng vậy? Lại còn hiểu cả sợ thích
kỳ lạ của cậu nữa cơ đấy!”
[1'> Hoa rum: Tên tiếng Anh là Arum,
còn được gọi là cây chân bê vì bông hoa trông phảng phất như móng của
một chú bê con. Hoa rum được tượng trưng cho cảm nhận sâu sắc về tình
yêu.
“Vô danh.” Nhiếp Lạc Ngôn cũng cảm thấy lạ, cô lật đi lật
lại bó hoa nhưng vẫn không tìm được danh thiếp, người tặng hoa thậm chí
còn chẳng để lại tên. Cô mệt mỏi day huyệt thái dương. “Hiện giờ mình
chẳng còn tâm trạng nào để chơi trò đoán già đoán non này, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà đã có hai vị khách hàng quen lặn mất tăm, cậu có nghĩ Kyle sẽ tức giận tới mức cắt luôn tiền thưởng tháng này của mình
không?”
“Không tới mức đó đâu!” Chung Hiểu Linh thở dài nói tiếp: “Tình hình của mình với cậu cũng giống nhau thôi. Đều là khách hàng
nhảy nhầm chỗ, cho dù mình có làm gì thì cũng không thể đáp ứng được yêu cầu của họ, do vậy họ muốn thay đổi đối tác cũng là chuyện bình
thường”.
Nhiếp Lạc Ngôn khẽ nhíu mày nhìn món quà bất ngờ kia, buồn bã đáp: “Có lẽ vậy”.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thực ra chuyện này cũng không khó đoán, bởi trước đây người hay tặng hoa này cho cô chính là Giang Dục Phong. Nói chính xác
hơn thì đó là cô thư ký năng nổ, được việc của Giang Dục Phong.
Quả nhiên, chưa tới năm phút sau đã thấy chuông điện thoại vọng tới.
“Em đã nhận được hoa anh bảo Linda chuẩn bị chưa?”, giọng anh hào hứng, có vẻ những mệt mỏi của ngày hôm qua đã được rũ sạch.
Nhiếp Lạc Ngôn nghi ngờ nhíu mày: “Anh muốn gì?”.
“Em thật là, sao em lại có tính đa nghi như vậy? Thứ em nhận được là hoa chứ có phải bom đâu, có cần cảnh giác thế không?”
“Anh tặng em một quả bom có khi lại hay hơn…” Nhiếp