
trắng noãn, váy ca-rô tới
đầu gối. Không có biểu cảm, không có yêu giận, nhưng ánh sáng trong mắt
vào lúc thấy anh sẽ trở nên đặc biệt sáng.
Từng bước từng bước,
đi qua con đường năm đó mỗi ngày đều đi, bước chân của anh nặng trĩu,
bước chân của cô bình tĩnh. Bọn họ khi đó thậm chí ngay cả tay cũng
không nắm nhưng vẫn cứ đi tiếp như vậy.
Lần đầu tiên họ gặp mặt
là ở khúc quanh đó, anh kéo cô chạy trốn trên con đường này, còn cả cái
đê yên tĩnh đó, quen thuộc mà lại xa lạ.
Mỗi một cảnh vật, mỗi một thứ nơi đây đều từng có dấu vết của bọn họ. Họ yêu nhau, họ gặp nhau, họ. . . . . . chia li.
Anh đứng dưới lầu, nhìn gian phòng nhỏ từng có quá ngọt ngào và đau khổ của họ. Nơi này là khu sắp bị phá bỏ, hết sức quạnh quẽ. Qua không bao lâu
nữa, nơi này cũng sẽ hoàn toàn thay đổi, cái gì cũng không thể lưu lại.
"Hàng. . . . . . A Hàng?" Một tiếng kêu chần chờ cất lên, cắt đứt suy nghĩ của anh. Nhàn nhạt chuyển con mắt, nhìn cô gái đứng ở cách đó không xa. . . . . . Tiền Vân Tâm.
"Thật sự là anh?" Tiền Vân Tâm nhận ra anh, hưng phấn bước nhanh đến gần anh. "A Hàng, vừa nhìn thấy anh, em còn không dám tin."
Anh quan sát cô, vẫn im lặng như cũ.
"Sao anh vẫn là người không thích nói chuyện thế?" Tiền Vân Tâm dịu dàng
cười. "Nhiều năm không thấy anh như vậy, thì ra một chút anh cũng không
thay đổi."
"Chú Tiền khoẻ không?"
Tiếng cười của cô ngọt hơn. "Rất tốt đâu rồi, chỉ là nhớ mong anh, luôn nói muốn gặp anh."
"Vẫn còn đang mở tiệm?"
Nụ cười của cô cương cứng một chút, ngay sau đó khôi phục bình thường: "Không có, tuổi bọn họ đều lớn rồi, muốn nghỉ ngơi
"Vân Tâm." Một chiếc máy xe từ xa lái tới, dừng lại bên cạnh họ, lấy xuống
nón bảo hiểm xuống lộ ra khuôn mặt vuông vuông thẳng thẳng. "Sao em vẫn
còn ở đây? Mẹ mới gọi điện thoại nói, chờ em nửa ngày vẫn chưa tới. . . . . ." Nhìn thấy Hạ Viễn Hàng thì lông mày người đàn ông nhíu lại. "Anh
là. . . . . ."
"Chí Kiên." Tiền Vân Tâm nhẹ nhàng mà gọi: "Vừa đúng lcus em gặp người quen ở đây."
"Anhlà Hạ Viễn Hàng!" Sắc mặt Ngô Chí Kiên đột nhiên trở nên khó coi."Thật không ngờ tới, anh vẫn không biết xấu hổ mà trở về."
"Chí Kiên!"
"Anh cũng không nói gì sai" Anh ta chỉ tay vào Hạ Viễn Hàng: "Cô vợ anh cưới trước kia, Diêu Thủy Tinh, đại tiểu thư tập đoàn Diêu Thị, thật đúng là giỏi lắm! Hai người các anh trở mặt cũng là chuyện của các anh, tại sao phải liên lụy tới cả nhà cha vợ của tôi?"
"Chí Kiên, đừng nói
nữa." Tiền Vân Tâm kéo anh. "Chúng ta về thôi! A Hàng, anh không nên
nghe Chí Kiên nói bậy, chuyện hoàn toàn cũng. . . . . ."
"Cái gì
mà không có việc gì!" Anh hất tay Tiền Vân Tâm ra một cái. "Năm đó các
người ly hôn, cô gái điên Diêu Thủy Tinh đó đem đổ toàn bộ oán khí lên
xưởng sửa xe của nhà họ Tiền. Một cái xưởng thật tốt ;ập tức bị cô ta
làm cho đóng cửa, người của nhà họ Tiền thiếu chút nữa lưu lạc nơi đầu
đường! Rốt cuộc bọn họ làm chuyện gì sai mà phải thay anh chịu phạt?
Chưa từng thấy cô gái lớn lối ác độc như vậy!"
"Chí Kiên! Em
thật sự tức giận rồi." Tiền Vân Tâm kéo tay chồng, quay đầu lại nói với
Hạ Viễn Hàng: "Thật xin lỗi! A Hàng, Chí Kiên tính khí anh ấy chính là
như vậy. . . . . ."
"Cô đã làm gì?" Hạ Viễn Hàng nhàn nhạt mở miệng.
"Cái gì?" Sắc mặt của Tiền Vân Tâm lập tức thay đổi.
"Năm đó, cô đã làm gì?" Anh bình tĩnh nhìn cô. Hỏi từng chữ từng chữ.
Màu máu biến mất, gương mặt của cô trở nên tái nhợt, hồi lâu mím môi nhưng vẫn nói không ra lời.
"Cô ấy sẽ làm gì? Lúc ấy trong lòng cô ấy chỉ có một mình anh, cô ấy làm
cái gì?" Ngô Chí Kiên ở một bên căm giận bất bình nói. Vợ anh yêu Hạ
Viễn Hàng nhưng chỉ dám yêu thầm, không dám thổ lộ, cuối cùng vẫn trơ
mắt nhìn anh ta và người khác kết hôn. Nhưng cô gái kia còn muốn tới phá tan nhà của cô, cõi đời này, còn có kẻ đáng ghét hơn vậy sao? "Hạ Viễn
Hàng, tại sao anh. . . . . ."
"Chí Kiên, đừng nói nữa!" Đột nhiên Tiền Vân Tâm kích động hét to, dọa đến Ngô Chí Kiên.
"Thật xin lỗi, A Hàng." Nước mắt của cô chảy ra, câu nói xin lỗi này cô thật
muốn nói từ lâu rồi, rất lâu rồi! Năm đó thấy Hạ Viễn Hàng bị Diêu Thủy
Tinh làm tổn thương thành như vậy, tức thì nóng giận đau tim nôn ra máu
hôn mê bất tỉnh. Cô thật sự rất tức giận, rất tức giận. Người con trai
cô thích đến thế, cô yêu anh tròn mười mấy năm, lại bị một cô gái khác
tổn thương sâu như vậy, lòng của cô sẽ có bao nhiêu đau? Rõ ràng cô đi
khuyên qua Diêu Thủy Tinh, để cô ấy đối với Hạ Viễn Hàng tốt hơn một
chút, nhưng cô ấy lập tức đả thương anh, hơn nữa còn hoàn toàn triệt để! Diêu Thủy Tinh quá không biết quý trọng, còn cô là tức đến choáng váng
đầu óc nên mới có thể đi khiêu khích cô ấy.
Ngày đó Tiền Vân Tâm khí chỉ đến bệnh viện, mất trí mà mắng Diêu Thủy Tinh một trận.
"Cô gái máu lạnh lại ích kỷ như cô, đáng phải vĩnh viễn không chiếm được
chàng trai mình yêu! Bởi vì cô mãi mãi sẽ không hiểu được cái gì là yêu, cô chỉ biết đoạt lấy, chỉ nghĩ đến mình! Khó trách, ngay cả con cô cũng bỏ cô mà đi... Cô không có tư cách làm mẹ, cô cũng không có tư cách có
được trái tim của A Hàng! Tôi sẽ