Pair of Vintage Old School Fru
Khoản Nợ Hôn Nhân

Khoản Nợ Hôn Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323633

Bình chọn: 8.00/10/363 lượt.

sẽ không dễ dàng tha thứ, cho nên chỉ có tìm mọi cách để tiếp

tục căm hận nữa thì như vậy, bọn họ mới có lý do ở chung một chỗ.

Vậy thì cứ tiếp tục hận.

Diêu Thủy Tinh cô ở thị trường cổ phiếu nhiều năm như vậy, muốn thao túng

đại cục đơn giản như trở bàn tay. Mười hai giờ ngắn ngủn, toàn bộ tài

sản của anh thông qua cổ phiếu chảy trở về vào trong tay cô, anh làm cho cô tổn thất 720 triệu thật sao? Cô sẽ bắt anh phải trả lại gấp mấy lần

cho cô!

"Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng cho con." Cô trở tay cầm bàn tay của mẹ. "Con là người của Diêu gia, biết nên làm việc thế nào."

"Ai. . . . . ." Nhan Như thở dài. "Ta chỉ sợ con quá giống người của Diêu

gia, như vậy sẽ rất khổ, nhưng thật ra ông ấy vẫn yêu con." Bà nhìn vào

sâu trong đôi mắt con gái: "Là cậu con trai năm đó sao?"

Đoạn hôn nhân thất bại kia của con gái, bà vẫn luôn thấy rất khổ sở. Nhưng

chuyện tình cảm, ai cũng không giúp được, tính cách Diêu Thủy Tinh lại

giống ông ấy như vậy, nhất định là đau khổ hơn so với bất kỳ ai khác.

Gật đầu một cái, cô chưa bao giờ nghĩ phải gạt mẹ. Trong lòng của cô nhiều

năm như vậy, chỉ có duy nhất một người, cho dù bỏ trống mười năm nhưng

vị trí kia vẫn được cất giữ như cũ, ai cũng không thể, chỉ có anh. Thật

ra cô không cam tâm! Như vậy đã xong, cô cam tâm thê nào?

***

"Thủy Tinh." Nhan Như khẽ ôm con gái vào trong ngực. "Tính cách của con quá

cực đoan, giống như đúc với cha con. Ông ấy yêu thì nhất định phải đoạt

lấy, còn con thì có lẽ là vì quá yêu, sợ mất đi nên ngược lại dứt khoát

không cần."

Đôi mắt cô trong nháy mắt có chua xót, nhưng nhanh

chóng kiềm chế được. Khuôn mặt vùi sâu vào trong ngực mẹ như là cô gái

nhỏ đơn thuần.

Nhan Như vuốt tóc cô: "Tình yêu có lúc không cần lý trí cũng không cần sợ như vậy."

"Mẹ, người không biết." Cô nói nhỏ : "Cõi đời này, chỉ có một Nhan Như." Chỉ có một người như Nhan Như, vì tình yêu có thể hy sinh tất cả, Diêu Dật

Châu có thể lấy được tình yêu của ông nhưng Diêu Thủy Tinh không có may

mắn như vậy.

"Cõi đời này, cũng chỉ có một Diêu Thủy Tinh!" Tiếng của bà sao mà dịu dàng. "Con là con gái của mẹ và ông ấy, con là ngọc

quý độc nhất vô nhị trên đời." Con gái của bà, đáng để có được tình yêu

đẹp nhất cõi đời này, bởi vì bà biết, đứa con gái này giống ông ấy đến

cỡ nào, tình cảm của bọn họ sẽ nồng nhiệt đến mức nào. Loại yêu đó sẽ

điên cuồng hủy diệt tất cả, chỉ có trải qua rồi mới biết đó là ngọt,

cũng biết đó là khổ.

"Mẹ, con sợ!" Bả vai của cô hơi run rẩy. Từ

nhỏ đến lớn, sống tròn 28 năm, lần đầu tiên cô yếu thế vậy, chính ngay

trước mặt mẹ mình. Cô thật sự rất sợ, không phải sợ cái khác mà sợ tính

cách của mình. Quá cố chấp, quá cực đoan, cô sẽ chính tay hủy diệt tất

cả, hơn nữa dù biết rõ kết cục vẫn muốn trơ mắt làm.

"Sợ cứ sợ." Bà ôm lấy con gái của mình, ôm chặt, vuốt ve gương mặt của cô. "Ai cũng biết sợ, chúng ta không phải là thần."

Nếu như cái gì cũng không sợ vậy thì không phải là con người hoàn chỉnh. Là người đều sẽ có sợ hãi, có lo lắng, đương nhiên sẽ có tình yêu không

thể buông tha, làm bản thân khó kiểm soát, duy nhất cũng chỉ thuộc về

mình.

"Phải tin tưởng người có thế cho con yêu là đáng giá."

Diêu Thủy Tinh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đáng giá. . . . . . để yêu sao?

***

"Thủy Tinh, Thủy Tinh!" Tiếng trả con đáng yêu phá vỡ suy nghĩ của cô, vừa

ngước mắt thì nhìn thấy cô bé nhỏ mặc quần áo lông thật dày, đi vào căn

phòng tràn đầy hơi ấm mười cũng không vội cởi áo khoác xuống, xông thẳng vào trong ngực cô gái ngồi bên cửa sổ.

Diêu Thủy Tinh ôm chặt cơ thể thơm mềm của em gái, đưa tay sờ sờ khuôn mặt hồng hào, nhiệt độ ấm

áp ở đó làm cô yên lòng thu tay lại. "Tiểu Vũ, sao vậy?"

Vừa rồi

cô ngồi một mình cạnh cửa sổ, bởi vì nửa giờ sau cha đã về nhà, mẹ đương nhiên phải ở bên cạnh ông ấy. Mỗi người đều có hạnh phúc của riêng

mình, coi như độc chiếm, coi như cưỡng chế thì đó cũng là hạnh phúc cam

nguyện.

"Anh trai lại ức hiếp em!" Diêu Tri Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn tố cáo.

"Hừ!" Sau đó Diêu Tru Cảnh tiến vào lạnh lùng hừ một tiếng, để cặp sách của

hai người xuống. Đứa trẻ của Diêu gia đặc biệt sẽ tự xử lý chuyện của

mình, trừ cái người chỉ biết làm nũng đó ra, trên cơ bản chuyện của mình đều tự xử lý tốt cả. Đi học, giờ tan học Diêu Tri Cảnh luôn đợi em gái, không cần tài xế đưa đón.

Diêu Thủy Tinh liếc nhìn quản gia, ông lập tức hiểu ý bưng tới trước mặt hai ly sữa tươi nóng cô căn dặn, mỗi người một ly.

"Oa, ấm quá nha!" Diêu Tri Vũ bưng cái ly, cười đến mức mặt mày cong cong, cúi đầu uống từng hớp từng hớp.

Lại sữa tươi! Diêu Tri Cảnh nhíu nhíu mày, nhưng vẫn há to miệng uống cạn.

Diêu Thủy Tinh nhìn hai người bọn họ, trong lòng cảm nhận được cái loại bình tĩnh vui vẻ đó lần nữa. Mặc dù bọn chúng là đứa bé của Diêu gia, mặc dù tính cách đều là lạnh lùng, Diêu Tri Cảnh là bên ngoài lạnh bên trong

cũng lạnh, Diêu Tri Vũ là ngooài nóng trong lạnh, nhưng ít nhất từ sau

khi chúng ra đời có cô ở bên cạnh, yêu thương chúng, cưng chiều chúng,

chúng biết cái gì là tình cảm, cái gì là ấm áp.

Tốt hơn so với c