
a. Sau khi
đổi cách thức làm cho anh có thể đi vào sâu hơn, ít dùng sức hơn, khoái
cảm cũng tăng gấp bội.
Cơ thể nhũn thành một vũng nước, một bãi
mặc tay anh chơi đùa, mặc anh trêu nghịch nước, gương mặt ma sát trên
thảm mềm mại thật dày. Cô hoàn toàn không còn hơi sức để quỳ, nhũn xuống mặt thảm rồi lại bị anh mạnh mẽ kéo lên.
Loại này tư thế quá khuất nhục, quá mất mặt, nhưng là tư thế anh thích nhất.
Trước kia anh vẫn luôn dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô, xin cô, thỉnh
thoảng cô mới đồng ý phối hợp với anh một lần. Nhưng bây giờ tất cả đều
thay đổi, anh hành động tùy ý, muốn giày vò thế nào thì cứ giày vò thế
đó!
Bàn tay đưa đến trước ngực của cô, nắm bầu ngực bị anh đụng
phải không ngừng nhảy, ra sức xoa lấy, vê thành hình dáng phong phú,
hung hăng bóp nụ hoa đầy đặn của cô, bức ra rên rỉ mềm mại của cô.
Không biết đã trải qua bao lâu, thời gian ở nơi này trở nên bất động, cơ thể
của cô mệt mỏi, tê dại, đau đớn, trướng lên nhưng anh lại vẫn tràn đầy
tinh lực, càng đánh càng hăng. Cuối cùng cô cuối đầu thật thấp khóc,
giọng nói đã sớm khàn khàn mang theo lẳng lơ kiểu khác.
Nước không ngừng chảy xuôi, anh lại chặn chặt lại, trướng đến làm bụng dưới của cô phát đau, phồng lên không chỗ tiết ra.
Cô không biết mình đã lên cao triều qua bao nhiêu lần, mỗi một cái chạy
nước rút của anh làm cho vùng kín của cô cũng bị xâm nhập đến đau âm ỷ,
ma sát đi vào, ma sát ra, trừ khoái cảm còn có chát chát đau.
Nhưng anh chính là không bắn!
"Hạ Viễn Hàng, ưmh. . . . . . đáng chết! Mau. . . . . . kết thúc. . . . .
." Nếu không kết thúc, cô thật sự sẽ bị anh chơi hư, giết chết! Cô sắp
điên rồi, quả thật hận chết thể lực tốt của anh! Anh bắt đầu làm tình,
chỗ mỗi lần đều khiến cô hận nhất chính là làm thật lâu cũng không bắn,
chơi đùa cô đến chết đi sống lại, cái tư thế mất thể diện gì, lời nói đỏ mặt gì cũng phải dùng xong, nói xong, còn phải liều mạng phối hợp với
anh anh mới cam tâm.
Huống chi lần này anh cố ý phải trừng phạt cô!
Hạ Viễn Hàng đưa tay đến nơi bọn họ kết hợp, nơi đó đã ướt đến rối tinh
rối mù, đầu ngón tay tìm được viên ngọc trai đã trướng đên mức tận cùng, nặng nề vê, khiến cho cô hét chói tai lên, hoa huyệt co rút nhanh, ôm
chặt anh, một lần hút, lại một lần hỏng mất.
Chất lỏng bắn ra vẫn như cũ bị anh hung hăng ngăn ở bên trong, vừa thoải mái, vừa đau, loại
kích thích muốn chết này làm cho cô cắn đôi môi cũng sắp không còn giọt
máu.
"Anh đúng là không muốn bắn, thế nào?" Anh ác ý nói nhỏ, một cái tay khác sờ tới bờ môi cô, tách hàm răng cắn chặt này ra, thăm dò
tiến vào, kéo cái lưỡi thơm mềm của cô ra, tỉ mỉ vuốt ve, ngón tay ở
phần môi của cô liên tục ra vào, bắt chước động tác phía dưới. "Nếu cái
miệng nhỏ nhắn phía dưới không được, không bằng, dùng cái miệng nhỏ nhắn ở trên này thử một lần, hử?"
Cô kinh ngạc một chút, cắn ngón tay càn rỡ của anh. "Anh đừng mơ tưởng!"
Trước kia, thời điểm tận tình nhất cô cũng chưa từng làm cái đó cho anh. Thứ
nhất, anh không nỡ, thứ hai, thật ra thì cô không thể tưởng tượng, cũng
sẽ không.
Nhưng bây giờ, anh nỡ, tại sao anh phải không nỡ với
cô? Cô gái này, trong mắt vĩnh viễn đều chỉ có chính cô, anh có nhiều
quan tâm hơn cũng sẽ chỉ có vẻ cực kỳ ngu ngốc.
"Không làm, vậy thì tiếp tục." Anh ác ý nói: "Anh bảo đảm, vẫn phải làm đến khi anh tận hứng mới thôi."
Anh tận hứng?
Cô xiết thật chặt nắm đấm trên thảm trải sàn. Trời mới biết, nếu người đàn ông này hết hứng thì sợ rằng cô đã sớm bị anh chơi hư! Căm hận đấm đấm
sàn nhà, cắn răng nặn ra hai chữ kia: "Tôi làm!" Editor: Tóc gió thôi bay
Cô không muốn trở thành cô gái đầu tiên chết vì làm tình, một chút cũng không muốn!
Không khỏi hưng phấn, anh rút ra khỏi cơ thể cô, loại cảm giác ma sát đó đưa tới tiếng thở dốc của hai người bọn họ.
Diêu Thủy Tinh xoay người lại, nhìn dục vọng căng đầy của anh, cái màu đỏ
tím dọa người đó, từng cái, từng cái gân xanh, bộ dạng tức giận hừng hực làm cho trong lòng cô một mực phát run.
Trên dục vọng của anh có một mảng sáng bóng, tất cả đều là dịch nước trong cơ thể của cô, từng
giọt chảy xuống đất, loại cảnh tượng sắc tình này làm cho gương mặt của
cô thành đỏ ửng choáng vángg.
Bộ dạng này, bảo cô. . . . . . mở miệng thế nào!
Thật là đáng chết! Trong lòng Hạ Viễn Hàng khẽ nguyền rủa mình, kéo cô cùng
đi đến phòng khách, rút khăn giấy ở trên bàn ra, lau sạch sẽ chính mình. Căm giận mà ném hết khăn giấy ướt vào trong giỏ rác, giận bản thân đến
loại thời điểm này mà còn phải cảm thấy mềm lòng vì cô.
Thật là, con mẹ nó!
"Là đồ của chính mình, còn ngại cái gì?"
Là của mình mới có thể cảm thấy quá kỳ quái được không? Trước kia bị anh
buộc nếm quá, bây giờ bảo cô chủ động. . . . . . cô không cần!
Anh nặng nề ngồi xuống trên ghế sofa da mềm mại, như đế vương ngoắt ngoắt tay với cô.
Đôi mắt cô lóe lên một cái.
"Diêu Thủy Tinh, nếu như lúc này em dám chạy trốn, anh thề, nhất định anh sẽ
không bỏ qua cho em!" Cô dám cả gan bỏ lại anh, hậu quả tuyệt đối, tuyệt đối sẽ làm cho cô hối hận đến ngày chết!
Hôm nay xem ra là c