
hạy không thoát rồi.
Bởi vì hình như cô đã dồn người đàn ông này đến cực hạn, nếu như anh phát
điên có thể cô thật sự không phải là đối thủ. Lúc địch mạnh chỉ có thể
tạm lánh mũi nhọn đi.
Cô bước tới, anh chăm chú nhìn cô, không
hiểu sao cô có thể làm được, dù toàn thân trên dưới không một mảnh vải,
đều ngập đầy dấu vết kích tình nhưng cô vẫn có thể ưu nhã giống như một
nữ vương.
Mà bây giờ nữ vương quỳ gối cạnh chân anh, đưa tay cầm
anh. Bàn tay nhỏ bé lạnh buốt này vừa tiếp xúc với dục vọng nóng rực của anh khiến cho anh "khàn khàn" hít vài ngụm khí lạnh. Cô nhẹ nhàng vòng
chặt anh, hoạt động.
"Dùng miệng của em, nhanh lên một chút!" Anh hoàn toàn không có tính nhẫn nại ra lệnh nói.
Cúi đầu, đến gần, cảm nhận sức lực từ vật sống đó, khí nóng thiêu người tản ra. Cô hít một hơi thật sâu, mở miệng ra, ngậm anh vào.
Cơ thể
anh chợt cứng ngắc, cái miệng nhỏ nhắn của cô vừa nóng lại chặt, còn có
đầu lưỡi mềm non . . . . . . Nắm tay xiết chặt. "Không được dùng hàm
răng, dùng đầu lưỡi của em."
Cô không thành thạo, vụng về, răng
nhọn thỉnh thoảng cọ qua anh, làm cho anh hơi đau. Nhưng chính không lưu loát như vậy quái lạ lại kích thích anh, khiến anh càng thêm xao động.
Đây là Diêu Thủy Tinh, người luôn luôn cao cao tại thượng, cô gái vĩnh viễn kiêu ngạo. Giờ phút này, cô quỳ gối trước mặt anh, dùng cái miệng nhỏ
nhắn của cô mút anh, lấy lòng anh.
Anh thoải mái thở dốc nặng nề, ngón tay xuyên vào trong tóc dài như tơ lụa, vuốt ve tỉ mỉ, đè cái ót
cô lại, hướng dẫn cô hoạt động lên xuống.
"Ưmh. . . . . ." Anh
vào đến chỗ sâu trong cổ họng của cô, cảm giác muốn ói khiến cô đè bụng
dưới của anh lại, chống lên, rồi lại bị anh một tay đè xuống. Lưỡi của
cô quét lung tung trên dục vọng của anh, nếm được thứ trong suốt mà cái
to tròn của anh tiết ra.
Có chút mằn mặn, có chút tanh, còn có
một thứ mùi vị làm cho cô mặt đỏ tim đập, một thứ, mùi vị của Hạ Viễn
Hàng . . . . . Thật kỳ lạ, rõ ràng hưởng thụ là anh nhưng tại sao cơ thể của cô cũng trở nên nóng rực?
Môi của cô theo bản năng ngậm
chặt, nghe thấy hô hấp của anh nặng nề, thì ra là cô cũng có thể khống
chế anh vậy. Bộ phận quý giá nhất của anh ở trong miệng cô, mặc cho cô
định đoạt.
Từ từ, cô tìm được bí quyết, mút và ngậm sâu lại phối
hợp tay vuốt ve, tiếng thở dốc của anh càng lúc càng lớn, lồng ngực rắn
chắc nhanh chóng phập phồng.
Anh nhìn cô chằm chằm, mái tóc đen
xõa ra, hoàn toàn khác biệt với chỉnh tề đoan trang thường ngày. Đôi mắt cụp xuống, lông mi nồng đậm ngạo nghễ ưỡn lên tạo thành bóng đẹp đẽ. Gò mà phiếm từng mảng phấn hồng, bởi vì dùng sức mà khẽ lõm vào trong. Đôi môi đỏ tươi cố gắng ngậm mút lấy dục vọng của anh, màu sắc nơi đó và
màu sắc đôi môi cô sấn ra một mảnh phóng túng. Nước miếng nuốt không kịp làm cho vũ khí nóng của anh sáng bóng.
Đàn ông đều rất không có
khả năng chịu nổi hấp dẫn như vậy, Hạ Viễn Hàng đưa tay vuốt sợi tóc bị
mồ hôi dính vào bên má của cô, giúp mình có thể càng thêm thấy rõ ràng,
cô phun nuốt anh như thế nào.
Diêu Thủy Tinh cảm thấy miệng vừa
chua xót vừa đau, nhưng người đàn ông kia lại càng trướng lên lớn hơn
trong miệng cô. Tựa như, càng lúc càng hưng phấn, một chút ý tứ buông ra cũng không có.
Cô cau mày, nhả dục vọng của anh ra, nhìn bộ dạng bừng bừng sức sống của nó không khỏi lên cơn: "Sao mà vẫn chưa. . . . . . Tôi mệt quá rồi."
Đột nhiên vẻ mặt của anh trở nên rất tà ác, khiến cô sinh lòng cảnh giác nhìn anh chằm chằm.
Chậm rãi cười một tiếng. "Có thể. . . . . ." Đưa tay xoa môi bị biến thành
đỏ tươi của cô "Nó thích hơn chính là cái miệng nhỏ nhắn, phía dưới."
Anh, anh, anh. . . . . . nhất định là anh cố ý!
Rốt cuộc Diêu Thủy Tinh bộc phát tính khí! Cô nhào tới, móng tay nhọn ra
sức bấm vào thịt trong tay của anh, đôi môi dùng sức cắn xuống bắp thịt
rắn chắc trước ngực hắn.
Anh "khàn khàn" hít hơi, lửa dục cuồn
cuộn, cũng không nói nhảm nhiều với cô. Trực tiếp lật người đè cô ngã
trên ghế sa lon, nâng mông xông thẳng vào. "Thể lực của em đã khôi phục
rồi, chúng ta tiếp tục đi!"
Ác ma này, anh tuyệt đối, tuyệt đối là cố ý! Cô muốn giết anh!
***
Bọn họ ở trong phòng của khách sạn, quấn lấy nhau trọn vẹn hai ngày ba đêm.
Đói bụng, có phục vụ phòng cao cấp cung kích đợi bất cứ lúc nào. Nhàm chán, anh lại tựa như sói đói nhào vào cô, hung ác ăn hoặc là hung ác bị ăn.
Phòng khách, phòng tắm, thư phòng, phòng ngủ, căn phòng lớn như vậy,
khắp nơi đều có dấu vết hoan ái của họ.
Vào giờ phút này, tên đàn ông đáng ghét ăn uống no say kia nghiêng nghiêng tựa vào ghế sa lon,
trên đầu gối đặt laptop anh gọi điện thoại gọi phụ tá đưa tớibảo trợ lí
đưa tới, hoàn toàn tự do thoải mái, coi nơi này như nhà mình vậy.
Diêu Thủy Tinh ngồi ngay ngắn trên một ghế sa lon ch khác, lạnh lùng liếc
hắn anh một cái. "Hôm nay đã là thứ hai, xin hỏi ngài Hạ, khi nào tôi có thể đi?"
Hạ Viễn Hàng ngước mắt, miễn cưỡng quan sát cô từ đầu
tới đuôi một phen. Ánh mắt nóng rực dừng lại nửa ngày ở bộ ngực và bụng
dưới của cô, dường như đang hồi tưởng lại tư vị tốt đẹp nơi đó. Cuố