
áo, nhìn thấy cái áo
khoác lúc trước Mạc Tử Tuyền tặng, rất thích hợp mặc vào những ngày giá
lạnh. Mục Táp quyết định ngày mai sẽ mặc cái áo này. Cô khoác thử bên
ngoải, săm soi chính mình qua gương. Bàn tay cô nhét trong túi áo bỗng
chạm vào đồ vật là lạ. Cô lấy ra nhìn, nghiên cứu hồi lâu mới phát hiện
là dây đồng hồ màu đỏ sẫm. Tuy đã hỏng, nhưng chất liệu bằng da rất đắt
tiền.
Cô có chút nghi hoặc, quyết định tìm một cái hộp bỏ vào, dự định lần sau sẽ hỏi Mạc Tử Tuyền.
Ngày phỏng vấn, Mục Táp phát huy năng lực vượt xa những đối thủ cạnh
tranh khác, được ưu tiên tuyển dụng tại chỗ. Lúc rời công ty, Mục Táp
tức tốc gọi điện cho Tống Vực báo tin vui. Đầu máy bên kia, Tống Vực nói chúc mừng, hứa buổi tối chở cô đi ăn cơm. Mục Táp bảo mình muốn ăn lẩu.
Cúp điện thoại, cô nhét di động vào túi xách, tia sáng nơi khóe mắt bất chợt lướt qua chiếc xe Bentley màu xám bạc quen thuộc.
“Táp Táp.” Chiếc xe chậm rãi dừng trước mặt cô, kính cửa xe từ từ
trượt xuống, gương mặt tuấn tú của Cảnh Chí Sâm phản vào đôi mắt cô,“Táp Táp, quả nhiên là em. Anh cứ sợ mình nhìn nhầm. Sao em lại ở đây?”
“Tôi đến phỏng vấn.” Mục Táp lãnh đạm đáp.
Đôi mắt Cảnh Chí Sâm óng ánh nét cười:“Vừa kết hôn đã tìm công việc mới?”
“Ừ.” Mục Táp nói,“Tôi đi trước, tạm biệt.”
“Táp Táp, chờ anh tí” Cảnh Chí Sâm cao giọng,“Em đi đâu thế, để anh chở em nhé.”
“Không phiền anh đâu, ông xã tôi sắp tới rồi.”
Gương mặt Cảnh Chí Sâm tức thời sa sầm, ý cười vơi đi ít nhiều, bàn
tay đặt trên vô lăng nổi gồ gân xanh, song anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cười nói:“Ồ, ra thế. Mà này, em chờ anh một chút, anh có thứ này đưa em.” Anh ta lục tìm trong xe, đoạn cầm cái hộp đóng gói
tinh xảo, bên trên gắn chiếc nơ con bướm,“Bốn ngày nữa là sinh nhật em,
anh đã sớm chuẩn bị quà tặng, đang muốn tìm thời gian thích hợp đưa em.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng ta tình cờ gặp mặt, sẵn
tiện anh tặng trước luôn vậy.”
“Không cần.” Mục Táp cự tuyệt,“Quan hệ chúng ta không còn là cấp trên cấp dưới, cũng chẳng phải bạn bè thân thiết gì cho cam. Tôi không thể
nhận món quà này.”
“Nhưng anh đã mua rồi. Nếu không nhận thì em cứ quẳng vô thùng rác
đi.”Cảnh Chí Sâm cười càng thêm thâm trầm, giở giọng trêu chọc,“Vật này
dành cho phái nữ, anh giữ lại chẳng có ích gì. Táp Táp, đừng tàn nhẫn cô lập anh, đẩy anh ra xa vạn dặm. Dù gì sau này, chúng ta vẫn phải chạm
mặt dài dài. Đúng không em? Đây chỉ là món quà mừng sinh nhật, chả có ý
tứ gì khác, em nhận đi.”Nói đoạn, anh ta vươn tay tới trước mặt Mục
Táp,“Em cầm nhanh đi. Chỗ này không cho phép đỗ xe, chậm nữa thì phải
nhận hóa đơn phạt đấy.”
Mục Táp theo bản năng lui về sau mấy bước. Khóe miệng Cảnh Chí Sâm
liền xuôi xị, cuối cùng, anh ta dứt khoát ném mạnh chiếc hộp về phía Mục Táp. Cô theo phản xạ giơ tay đón lấy. Cảnh Chí Sâm cất tiếng cười sang
sảng, nói lớn câu ‘sinh nhật vui vẻ’, rồi lái xe rời đi.
Quà tặng của Cảnh Chí Sâm là lọ nước hoa có giá cả bình thường. Xem
ra…anh ta đã suy tính cẩn trọng, tránh tạo áp lực và gánh nặng cho người nhận. Lúc còn làm việc ở Duy Cách, Cảnh Chí Sâm vẫn thường tặng quà
sinh nhật cho Mục Táp. Như đã nói, anh ta là cao thủ thấu đáo lòng
người. Bất kể là màu sắc, kiểu dáng hay phong cách…anh ta đều chọn những thứ cô ưng ý nhất .
Nhưng thế sự xoay vần, hiện tại khác xa quá khứ. Lúc này, khi nhận
quà của anh ta, Mục Táp không còn cảm giác tim đập thình thịch, tay chân run cầm cập vì quá hứng khởi. Cô chỉ cảm thấy, đang cầm củ khoai lang
nóng phỏng tay, giữ không được mà quẳng cũng chẳng xong. Đắn đo hồi lâu, cô quyết định tạm thời nhét vô túi xách.
Trông thấy quán cà phê gần đấy, Mục Táp đi vào, gọi một ly hồng trà,
vừa uống trà vừa xem tạp chí giết thời gian. Hơn hai giờ sau, Tống Vực
lái xe tới, đèo cô đi ăn.
Đang ăn lẩu hải sản giữa chừng, cô bạn thân Lục Tây Dao gọi điện, Mục Táp dùng khăn ăn lau sạch ngón tay, đoạn móc di động trong túi xách.
Trong lúc vô ý, cô kéo theo lọ nước hoa. Chờ cô cúp điện thoại, Tống Vực xoay xoay tách trà, cười đầy thâm ý, hỏi:“Vừa nãy em đi dạo phố à?”
“Dạ?”
“Anh thấy trong túi của em có cái hộp gì đấy.” Anh nói.
Mục Táp lúc này mới vỡ lẽ, Tống Vực đang nói bóng nói gió về lọ nước
hoa Cảnh Chí Sâm tặng. Cô trầm ngâm thoáng chốc, rồi thành thật khai
báo.
“Cho anh xem.”
Mục Táp đưa qua lọ nước hoa, anh đón lấy, liếc mắt một lượt. Sau đó,
anh nhếch mép cười khẩy, thái độ hờ hững, không hề tức giận:“Em thích
mùi hương này?”
“Em quen dùng loại này. Khi thoa lên người sẽ cảm thấy âm ấm xen chút lành lạnh. Mùi thơm thoang thoảng, không quá nồng, không quá gắt, vả
lại, hương thơm kéo dài rất lâu.” Mục Táp trả lời đơn giản.
Tống Vực gật đầu, đặt lọ nước hoa lên bàn, nhướng mắt nhìn cô:“Tiện
thể anh nói luôn, cá nhân anh không thích vợ mình dùng nước hoa do người đàn ông khác tặng. Tuy nhiên, nếu em nói đây là quà sinh nhật, vậy lần
này anh nhắm mắt cho qua. Nhưng về sau, anh không muốn xuất hiện tình
huống tương tự nữa, OK?”
Mục Táp cắn trúng lát ớt cay xé lưỡi, thêm hơi nóng bốc lên t