Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325842

Bình chọn: 9.00/10/584 lượt.

ện đi mua sắm với em. Em chỉ cần ngoan ngoãn đứng ngây ngô ở một bên là tốt rồi, đâu ra lắm chuyện như vậy! Lần đầu tiên cảm thấy, thật ra thì dù phụ nữ có dáng vẻ gì, đều phiền phức giống như nhau!”

Lôi Kình mím môi đi về phía trước, đột nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng không thoải mái. Anh không thích phụ nữ hay đi gây rắc rối, những người như vậy ở bên cạnh anh, thời gian tươi đẹp tuyệt đối không thể nào vượt quá một tuần lễ. Mãi đến khi gặp được Lãnh Tâm hai năm về trước, nhất định không phải là một người phiền phức, ngược lại còn có thể giúp anh giải quyết được nhiều chuyện, thế nhưng cuối cùng thì sao, lại mang đến cho anh nhiều rắc rối hơn.

Lôi Kình đột nhiên dừng bước, nhíu mày chăm chú nhìn Tô Lạp. Cô nhóc này không làm mình phiền lòng, cách làm việc thẳng thắn, nói chuyện cũng đánh trực tiếp vào vấn đề, chưa bao giờ khiến anh phải phí sức đi suy đoán bất kỳ một lời nào của cô. Bởi vì cô nói chuyện hình như là luôn đánh trúng tim đen, điểm này rất tốt. Đây cũng là một trong những nguyên nhân anh thích cô ở bên cạnh mình, chỉ hy vọng về sau đừng trở thành một cô nhóc phiền toái, cũng không muốn cô tìm đến bất cứ rắc rối gì, nếu không, đó chính là thời điểm cô phải biến mất!

"Tô Lạp! Đứng lại!" Lôi Kình cúi đầu, tay cắm vào trong túi quần, đầu hơi thấp xuống một chút, gọi Tô Lạp lại.

"Để làm gì? Có việc gì thế?" Tô Lạp đứng lại, nhìn trân trân vào đôi mắt bất thình lình trở nên thâm sâu khó hiểu của anh.

Lôi Kình khẽ mở miệng: “Tôi luôn cho rằng em không phải là một người phiền toái, nhất định phải ghi nhớ, về sau cũng không cần làm một cô nhóc phiền toái, như vậy sẽ khiến cho người ta mất đi kiên nhẫn! Độ mới mẻ trong nháy mắt sẽ biến mất."

~Hết Chương 89~ "Cái gì cùng cái gì?" Tô Lạp kinh ngạc nhìn anh, những lời này cô một chút xíu cũng không hiểu. Anh nói thế, chẳng lẽ là đang cảnh cáo cô, không được mang đến cho anh bất cứ phiền phức gì sao? Lúc nào thì cô bảo là có chuyện phiền phức muốn nhờ anh giải quyết rồi hả?

“Anh yên tâm! Điều tôi không am hiểu nhất chính là rước lấy phiền toái vào thân, mà cho dù có như vậy, thời điểm người ta không hay biết thì tôi đã giái quyết xong rồi. Tôi không phải là người mà chuyện gì cũng sẵn lòng đi chia sẻ với người khác, cho nên anh yên tâm, tôi căn cứ theo hợp đồng mới đi gần anh một chút, nhưng cũng chẳng nói lên quan hệ của chúng ta như thế nào được. Là anh bảo có lúc cần tôi xuất hiện giúp một tay, mà tôi, cho dù có cần giúp đi nữa, cũng sẽ không tìm anh, anh yên tâm. Nếu như không có cái hiệp nghị đó ở đây, tôi nhất định sẽ ‘kính nhi viễn chi’(1), điều này trong lòng anh rõ ràng nhất đấy!” Dứt lời, Tô Lạp hung hăng trừng mắt nhìn anh, anh buộc cô ký hiệp nghị, bây giờ lại đi cảnh cáo cô đừng gây rắc rối cho anh, thật là nực cười!

(1) Kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không gần gũi.

Ánh mắt của Lôi Kình càng trở nên thâm trầm khó hiểu, cứ như vậy nhíu mày nhìn cô một hồi lâu. Cô nói cho dù có gặp phải phiền toái cũng sẽ không tới tìm anh, đây là mong muốn trước nhất của anh đối với bất kỳ một người phụ nữ nào, nhưng mà tại sao trong lòng lại không hề cảm thấy thoải mái?

"Nếu như không có hiệp nghị ở đây, em cũng sẽ không trông thấy tôi sao?" Lôi Kình vừa muốn cất bước đi về phía trước, đột nhiên quay đầu lại một lần nữa, không nhịn được hỏi ra.

Ánh mắt của Tô Lạp nhìn không ra là chán ghét hay còn ý gì khác! Giọng điệu cũng không thân thiện gì cho lắm: “Đâu chỉ là không thấy, tôi nói ‘kính nhi viễn chi,’ không phải anh cũng hiểu được sao? Nếu như anh còn ở phía Tây, tôi sẽ vĩnh viễn đứng ở phía đông, cho dù cái chân phía Tây của tôi không thành thật, tôi cũng biết tự mình chặt đứt đấy!” Dứt lời Tô Lạp hung hăng vỗ vỗ chân.

"A! Đủ độc rồi! Không có cần thiết đâu!" Lôi Kình cười khẽ một tiếng. Nếu như cô nhóc này nhiêm túc nói vậy với anh, có lẽ anh sẽ giận dữ mà tiếp lên bóp chết cô, đằng này là cô cố tình làm cho người ta chán ghét mình.

"Không nói nữa! Để sau rồi quyết định đi! Tạm thời thì bộ dạng bây giờ cũng rất tốt!” Lôi Kình xoay người, lướt mắt qua từng gian cửa hiệu.

Tô Lạp nhìn theo ánh mắt của anh, nhãn hiệu quốc tế nổi tiếng nào cũng có, quần áo là thứ cô nắm rõ nhất. Có lẽ nếu đặt ở đây một sợi dây chuyền bằng đồng và một sợi bằng vàng, cô sẽ không phân biệt được, nhưng mà về quần áo, cô đi học đã lâu như vậy, nhận biết rõ nhãn hiệu là chuyện bắt buộc!

Không lẽ hôm nay cô phải bắt đầu lịch trình làm bảo mẫu rồi hả? Mặc dù cô chẳng yêu thích gì chuyện này, chỉ là, có thể không tốn tiền, đường đường chính chính đi dạo nơi đây, thật sự là tuyệt vời!

Tô Lạp luồn lách tìm chỗ trống, nhảy vọt vào trước cửa hàng Gabriel­le Chanel, không biết Lôi Kình đang nhìn mê mẩn cái gì ở đó. Tô Lạp cũng không quan tâm, nhìn no mắt trước rồi hãy tính.

“Lấy cái đó xuống.” Lôi Kình chỉ vào một đôi giày với sắc đen bóng, chỉ có hai sợi dây mảnh tinh tế, đơn giản, nhưng cũng rất bắt mắt.

"Được! Chờ một chút!” Nữ nhân viên phục vụ mỉm cười, lấy đôi giày đưa cho Lôi Kình.

Lôi Kình nhíu mày nhìn một hồi lâu, giơ đôi giày lên nhìn lại sau lưng: “Đ


Lamborghini Huracán LP 610-4 t