XtGem Forum catalog
Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325761

Bình chọn: 8.5.00/10/576 lượt.

chưa có ngồi qua loại xe này, chỉ là nhìn rất giống mà thôi.” Tô Lạp nản chí thả tay ra, tại sao lại mở không được? Thật là mất mặt!

"Ha ha." Lôi Kình đưa tay ký đầu Tô Lạp, dáng vẻ thoạt nhìn như cưng chiều, kỳ thực là đang cười nhạo.

“Em nhớ không lầm, có lẽ là loại xe này đấy, chẳng qua là tôi khóa cửa lại rồi, cho dù em có biết cách, cũng mở không ra, trách tôi chưa nói, không trách em được.” Lôi Kình cười nhạt nhìn gương mặt sửng sốt của Tô Lạp. Cô nhóc này ngốc nghếch thật là đáng yêu, nhìn cô tốn công vô ích mở cửa xe, thật là thú vị.

“Lôi Kình! Anh cứ năm lần bảy lượt chơi tôi là sao? Cái người hèn hạ, vô liêm sỉ, bỉ ổi này!” Đôi mắt bén nhọn hung ác nhìn Lôi Kình không chớp mắt, không phải hôm nay anh ta rất bận ư? Tại sao bây giờ lại rảnh rỗi đi đùa giỡn cô như vậy?

“Tôi hèn hạ bỉ ổi à? Nhờ lời khen tặng của em, hôm nay tôi đối với bản thân mình lại có thêm mấy phần nhận thức!” Lôi Kình nét mặt bình thản, ung dung tiếp nhận mấy lời sỉ vả mà cô ban tặng.

"Hô……..” Ánh mắt Tô Lạp tựa như có thể kẹp chết người, xoáy sâu vào anh, người đàn ông này không biết xấu hổ tới cực điểm rồi? Nói anh ta hèn hạ bỉ ổi, anh ta còn tưởng là mình khen? Thật là không thể tin nổi, làm sao anh ta lại sống được đến ngần hai mươi mấy năm, chẳng lẽ tinh thần không biết xấu hổ chống đỡ, khiến anh ta trở nên mạnh mẽ sao?

"Anh dẫn Chỉ Chỉ đi đâu? Nói, nếu không anh sẽ phạm vào tội bắt cóc, tôi kiện anh.” Tô Lạp chỉa ngón tay thẳng băng của mình vào mặt anh.

"Oằm…" Lôi Kình khẽ hé môi, cắn lên đầu ngón tay của cô.

"Lỗ mãng!" Tô Lạp hậm hực mắng lên một tiếng, quay ngoắt đầu sang một bên. Thật sự là có mắng anh thế nào đi nữa, thì gương mặt vẫn chẳng hề có chút biểu cảm nào, rất đáng ghét. Cô sợ nếu mình tiếp tục nhìn nữa, trời nóng như vậy sẽ bị nổ mạch máu mà chết.

"Xoay đầu lại! Giờ phút này con bé đó đang ở trong một quán cà phê trên núi, vùng ngoại thành cách đây năm mươi cây số. Tôi đặt nó ở đó, con bé kia thật sự là rất nhàm chán, ríu ra ríu rít nhức cả tai. Bất quá cũng lâu như vậy rồi, có ngốc cách mấy cũng phát hiện ra là tôi cố ý bỏ rơi ở đó?” Lôi Kình khẽ liếm môi nói.

"Bỏ rơi con bé? Bỏ rơi? Anh làm gì con bé?" Tô Lạp nhoài người sang, quỳ gối lên ghế ngồi, níu lấy cổ áo Lôi Kình mà chất vấn.

"Trời ạ! Đi ra ngoài ròng rã một tiếng đồng hồ. . . . . ."

Tay Tô Lạp vẫn còn níu lấy cổ áo của anh, quay đầu lại, cau mày thì thầm phân tích, trong một giờ đồng hồ cả hai người bọn họ làm cái gì cũng xong? Trời ạ! Ăn sạch sành sanh, sau đó bị ném dưới chân núi rồi! So với mình còn thảm hơn?

"Em nghĩ gì vậy ?" Lôi Kình đẩy tay cô ra, ánh mắt vừa chăm chăm nhìn về con đường phía trước, vừa cẩn thận vươn tay nắm lấy cằm của cô, nhìn bộ dạng của cô nhóc này, chẳng biết lại đang nghĩ anh là cái dạng người gì.

Tô Lạp quay đầu lại, không nói tiếng nào, cứ nhìn chằm chằm anh như vậy. Cô muốn nghiên cứu gương mặt của anh một chút, xem có dấu vết xấu xa nào còn sót lại hay không?

Lôi Kình thấy cô dùng loại ánh mắt này quan sát mình từ trên xuống dưới, hơi lộ ra một tia kinh ngạc!

"Chẳng lẽ em đang suy nghĩ tôi với con bé tên Chỉ Chỉ gì đó, trong vòng một giờ, ở trên giường làm xong việc sao?” Lôi Kình hăng hái nhìn chằm chằm gương mặt của cô. Anh biết ngay mà, từ đầu đến giờ cô nhóc này tuyệt đối nghĩ đến chuyện không tốt. Bởi vì dường như trong cảm nhận của cô, hình tượng của anh đã bị hỏng bét. Nếu không phạm tội cưỡng gian thì hình tượng đã chẳng bấy nhầy thế này.

Tô Lạp kinh ngạc ngẩng đầu, xem đi! Cái loại người lòng dạ bẩn thỉu này căn bản không cần người ta vạch mặt cũng biết được chuyện gì xảy ra? Không phải anh ta tiên đoán lợi hại, mà căn bản anh là người như thế, chính mình cũng gián tiếp thừa nhận.

"Mặc dù đây là một đề tài rất xấu xa, chẳng qua là tôi đang hoài nghi, như thế nào?” Tô Lạp cắn răng, quật cường trừng mắt nhìn anh, bộ dạng tựa như một cô gái nhỏ dám làm dám chịu, muốn chém muốn giết, muốn làm gì cũng được.

"Chưa nói là sẽ làm gì em? Tôi không đánh phụ nữ, cũng sẽ không mắng phụ nữ, đối với bọ họ chỉ có một cách đối đãi, em cũng hưởng thụ qua rồi! Đề tài này xấu xa sao? Tôi không thấy vậy!" Lôi Kình ngồi thẳng người, giả vờ chuyên tâm lái xe, nhưng khi nói chuyện, lại gằn ra từng chữ từng câu rõ ràng.

"Thôi! Nói chuyện với anh quả thật lãng phí nước miếng, nếu như có thể tìm ra một câu nào là nghiêm chỉnh, tôi liền cảm thấy đầu óc của mình có vấn đề." Tô Lạp móc điện thoại ra, bấm mấy số.

Sau một lúc, Tô Lạp nhìn điện thoại, tiếp tục gọi nữa, đâm đâm chích chích phím số: “Làm sao lại tắt máy đây? Bị mang ra bên ngoài tận năm mươi cây số, cứ tắt máy như vậy sao? Chỉ Chỉ này thật là cẩu thả!” Tô Lạp nhìn điện thoại, hung hăng hét lên.

"Đừng đâm nữa! Làm vậy không đau tay sao? Điện thoại của con bé ở đây! Đưa cho em.” Lôi Kình gõ lên một cái hộc trên xe, lấy ra một chiếc điện thoại nữ màu xanh biển, ném cho Tô Lạp.

"Hả?" Tô Lạp nhìn chiếc điện thoại bị anh ném tới, nhào lên trước bắt lấy: “Tại sao điện thoại của con bé lại ở đây?” Tô Lạp kinh ngạc, trong vòng một tiếng đồng hồ đã xảy ra n