
hững chuyện gì? Đầu óc hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ logic rồi.
"Đừng nhìn tôi bằng mắt ấy, tôi không làm gì hết! Chỉ là em nói hôm nay có hẹn với con bé, em coi đây là cái cớ để từ chối tôi, vậy thì tôi tất yếu phải làm chút gì chứ! Không có người nào dám can đảm cho tôi leo cây! Cho nên cái chướng ngại vật đó cần được giải quyết! Ném con bé ra năm mươi cây số bên ngoài, như vậy em còn có lý do gì để từ chối nữa không? Bắt đầu từ bây giờ, đừng vọng tưởng tìm thêm bất kỳ lý do gì để cự tuyệt nữa."
"Kéttttttttttt"
Chiếc Mercedes việt dã đột nhiên thay đổi phương hướng, dừng ở trước cửa một trung tâm thương mại sang trọng.
"Xuống xe."
Lôi Kình rút chìa khóa xe, đóng sầm cửa lại, lạnh lùng ném ra một câu.
Tô Lạp nhìn Lôi Kình bước xuống, mới vừa rồi còn cong môi lên nói chuyện với cô, giờ lại bất thình lình lạnh nhạt như vậy, làm sao cô phản ứng kịp. Trung tâm thương mại, mang cô đến đây làm gì?
Tô Lạp tách tay cầm, lần này cửa xe lập tức mở ra, nhảy xuống đất, chạy theo bóng dáng kiêu căng chói mắt của Lôi Kình.
"Lòng dạ anh bị chó ăn hết à? Chỉ Chỉ là bạn tốt của tôi, anh quyến rũ con bé đã đành, nhưng hiện tại nó như thế nào, sao anh không nói gì hết? Đến đây đi dạo! Tâm tình của ngài thật tốt.” Tô Lạp chạy đến trước mặt Lôi Kình, vươn tay chặn anh lại, gật đầu nói ra từng chữ một.
"Tránh ra! Đúng là tôi rất rảnh rang! Như thế nào?” Lôi Kình cho một tay vào túi quần, tay còn lại duỗi ra, đẩy đầu Tô Lạp đang cản trở trước mặt, tiếp tục đi vào bên trong trung tâm thương mại.
Lần này đầu Tô Lạp bị đẩy suýt chút nữa bắn cả đại não ra ngoài, lắc lư qua lại, lấy tay che mặt, cực kỳ điên tiết, gặp anh, quả thật là do đời trước cộng thêm hai mươi mấy năm đời sau làm chuyện xấu bị báo ứng, cả đám cùng nhau tìm tới mà!
"Lôi Kình! Anh trả Chỉ Chỉ lại cho tôi! Không phải bị anh phi tang xác chết ở ngoại thành chứ? Anh trốn tránh cái gì?” Tô Lạp khom nửa người, một bàn tay xòe ra làm thành móng vuốt gà, hướng về phía bóng lưng Lôi Kình đang sắp tiến vào trong một cửa hàng, hét lên thật to.
Thôi! Bằng bất cứ giá nào, cô phóng tầm mắt nhìn tới trước, nội trong phạm vi hai mươi dặm đều là khu vực xa xỉ, trên đường còn có thể nhặt được vàng. Nơi này, vào giờ phút này, tuyệt đối không có ai là người cô quen biết, bởi vì hầu hết người cô quen đều là người nghèo, cũng như cô, nhắc tới tiền bạc liền cảm thấy mơ hồ, trừ phi là cắn nhầm thuốc lắc, mất kiểm soát mới có thể đến đây tiêu xài hoang phí.
“Em nói cái gì?"
Lôi Kình xoay người lại, cô nhóc này đứng cái tư thế khoa trương như vậy, giọng nói lớn đến nỗi có thể áp đảo âm thanh quảng cáo phát ra từ chiếc TV màn hình phẳng bên trong cửa hàng điện tử, muốn tự đâm đầu vào chỗ chết sao?
“Tôi nói anh đem Chỉ Chỉ trả lại cho tôi! Chính là người một giờ trước bị anh đem đi mất, anh nói đi, anh đã làm gì?” Tô Lạp vẫn giữ dáng vẻ hoàn toàn không e ngại thế lực ác, không biết Đảng đã nói đến chưa? Đối mặt với kẻ địch, chúng ta không được e ngại, không lùi bước, tất phải đánh đổ âm mưu đen tối của kẻ thù.
Lôi Kình cơ hồ là ba bước cũng hóa làm hai, đi đến trước mặt Tô Lạp, “vèo” nắm lấy cằm cô, dùng sức nâng lên; “Cô nhóc không biết điều, có biết hay không, tôi thật sự muốn bẻ gãy cổ của em?”
"U a! Xin Lôi Kình đại nhân tạm thời bớt giận, tiểu nữ có oan khuất vẫn không thể gọi được sao? Chị em tốt bị người ta quyến rũ mà mất tích, tôi là người, một con người chân chính bằng xương bằng thịt. Ngài còn muốn bóp chết tôi nữa phải không? Xã hội hiện tại có luật pháp, anh xem, đầu đường có ba anh cảnh sát đang đứng!” Nói xong, Tô Lạp chỉ ra ngoài giao lộ.
~Hết Chương 88~ Tô Lạp đứng thẳng người, chỉ sợ khom xuống liền bị tên côn đồ, ác ôn có đẳng cấp đứng trước mắt này làm mình bị thương.
Thật ra thì trong lòng cô cũng không sợ gì mấy, vừa nhìn thấy dáng vẻ ba anh cảnh sát đứng ở góc đường kia cũng đủ biết! Hoàn toàn không giống với tấm gương sáng của tên cảnh sát mặt trắng nhỏ ở đồn vào đêm hôm đó. Cái tên đó, vừa nhìn thấy liền biết ngay là một kẻ sa đọa, cực kỳ sa đọa! Còn mấy anh ngoài kia, thoáng nhìn qua cũng đủ biết là người lương thiện.
Nếu như mấy tên ‘tiểu lâu la’ đứng gác đầu đường đó mà cũng có quan hệ với người đàn ông này, bao che cho anh ta, như vậy thì ai cô cũng không hận nữa, chỉ trách ông trời giờ phút này muốn tiêu diệt chính mình thôi.
Lôi Kình hoàn toàn bị thu hút bởi những lời này của cô, chỉ vào mấy người cảnh sát kia, thái độ phách lối: “Em có tin hay không? Bây giờ tôi liền một phát bắn chết bọn họ, giết chết mấy người này để cho em hiểu được cái gì gọi là trách nhiệm của cảnh sát nhân dân!”
Đột nhiên, Lôi Kình cảm thấy cô nhóc này không thể nuông chiều, lúc nào cũng hiền như bọt biển lại không được (có lẽ bọt biển dẽ bị sóng đánh tan, ý chỉ qua loa rồi thôi), chiêu này hoàn toàn không thể áp dụng. Về sau phải đem cô đặt lên đầu mũi đao, nhét vào trong họng súng, để cho cô biết thế nào gọi là độc ác một cách chân chính, không dạy dỗ, vĩnh viễn không có thành tựu!
“Đừng có ở đây làm bộ làm tịch! Xin ngài cứ tự nhiên! Bắn chết mấy đồng chí