
c nhẫn cưới đó tâm trạng cô ấy thế nào.
Tôi không thể tưởng tượng khi Mạt Mạt bị người đàn ông
đó sỉ nhục, tâm trạng cô ấy thế nào.
Tôi cũng không thể tưởng tượng khi Mạt Mạt bị ép chấp
nhận một bản thỏa thuận, mang trong lòng nỗi sỉ nhục chạy tới Trùng Khánh tìm
tôi, che giấu mọi chuyện kết hôn với tôi, tâm trạng cô ấy thế nào.
Tôi chỉ cảm thấy mọi thứ rất thú vị vì khi cầm ba tờ
giấy này tôi bỗng có cảm giác như khi tiễn Tiểu Văn, hơn nữa nỗi buồn đó còn
mãnh liệt hơn thế rất nhiều!
Chuyện đến nước này, tôi có thể thừa nhận được chưa?
Năm năm trước, Mạt Mạt để lại một giọt nước trong lòng
tôi, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được lúc đó cô ấy đau lòng thế nào.
Tình yêu này phải nói ra thế nào đây? Có thể nào tôi
cũng phải nói ra! Tôi yêu! Tôi thực sự yêu cô ấy!
Đầu óc tôi căng như dây đàn, chợt nhận ra mình đã đứng
đây quá lâu, còn Mạt Mạt thì sao, cô ấy ở đâu?
Cầm ba tờ giấy đó, tôi đờ đẫn ngẩng đầu, miệng vô thức
hét lên: “Mạt Mạt, Mạt Mạt!”
Tiếng hét đó tôi nghe cũng thấy rùng mình, nhưng nó
xuất phát từ đáy lòng tôi.
Vì tôi rất sợ.
Phải biết rằng viết bức thư như vậy có nghĩa là Mạt
Mạt đã đi rồi, rời khỏi đây, rời khỏi thành phố này, thậm chí là rời khỏi đất
nước này! Liệu cả đời này tôi có còn được gặp cô ấy nữa không?
“Mạt Mạt! Đừng đi! Mạt Mạt! Mạt Mạt” Tôi kích động hét
lên, hoàn toàn không suy nghĩ gì, như thể sẽ cảm động đến trời xanh.
Vừa hét tôi vừa cuống cuồng thay giày, bạn hỏi
tôi đi đâu ư? Tôi cũng không biết, tôi chỉ vô thức đuổi theo thôi, dù là ở đâu
ít nhất cũng phải đuổi theo, không phải trong phim ảnh đều thế sao?
Đột nhiên cửa phòng ngủ bật mở: “Ai gọi đấy? Mấy giờ
rồi? Làm gì thế?”
Trong phút chốc không gian như chết lặng.
Không phải là ảo giác chứ?
Tôi chầm chậm quay lại, Mạt Mạt mặc đồ ngủ, đầu tóc
rối bời, ánh mắt ngái ngủ đứng ở cửa phòng ngủ, mặt đầy vẻ cáu kỉnh đứng vuốt
tóc.
Hai chúng tôi nhìn nhau rồi cũng ngẩn ra.
Chuyện này quá bất ngờ!
“Sao em lại ở đây?” Tôi hỏi.
“Em, em đến tìm anh, anh không có nhà, em viết thư cho
anh, xong em khóc, sau đó mệt quá nên em ngủ mất…” Mạt Mạt chưa tỉnh hẳn, nheo
mắt vuốt tóc, trả lời rất thành thật.
Sự ngạc nhiên được giải tỏa, tôi như hiểu ra điều gì,
mắt tôi sáng rực, đúng là cô ấy thật!
Tôi kích động, sự kích động mấy tờ giấy đó mang tới
cho tôi lúc này liền bùng nổ!
“Mạt Mạt! Mạt Mạt! Anh tưởng… anh tưởng em đi rồi!”
Tôi kích động, hét lên, giọng nói run rẩy, từng bước
tiến về phía cô ấy.
Mạt Mạt nheo mắt rồi chợt bừng tỉnh, cô ấy trợn mắt
nhìn tôi rồi quay phắt vào phòng đóng sầm cửa lại.
Tôi cuống quýt chạy về phía phòng ngủ, đập vào cửa:
“Mạt Mạt! Mở cửa ra! Mạt Mạt em làm gì thế? Mở cửa!”
“Em không!” Giọng Mạt Mạt trong phòng ngủ vô cùng cứng
cỏi, “Anh định làm gì? Chửi em à? Hay là giảng đạo lí cho em? Em không muốn
nghe!”
“Không phải! Shit, anh yêu em!” Tôi cáu kỉnh gào lên.
“Hả?” Mạt Mạt cũng cuống lên, “Anh nói cái gì?”
Được rồi, không nghịch nữa, cũng không chơi trò ngôn
tình nữa. Tôi ngẩng đầu, thở sâu một hơi sau đó chầm chậm nói: “Mạt Mạt, mở cửa
ra, anh yêu em, thật đấy.”
Trong phòng ngủ im lặng một lúc. Một giọng nói buồn
buồn cất lên: “Bảo, em biết anh đã đọc thư của em rồi, đúng không?”
Tôi gật đầu: “Ừ.”
“Vậy anh có thể suy nghĩ kỹ được không? Em không muốn
anh nhất thời xốc nổi.” Giọng Mạt Mạt rất bình tĩnh, không giống đang giả vờ..
“Không đâu! Mạt Mạt, anh không xốc nổi! Anh đã đọc thư
rồi, anh đã biết hết rồi!” Tôi gào lên.
“Anh biết hết rồi ư?” Trong phòng ngủ vang lên một lời
chất vấn.
“Ừ, nhưng anh không quan tâm đến chuyện đính hôn,
chuyện thỏa thuận tiền bạc gì đó!”
Tôi điên rồi ư? Không. Say rồi ư? Không. Đọc bức thư
đó… có nguyên nhân đó, nhưng lúc này tôi chỉ muốn đối diện với Mạt Mạt, nhất
định phải đối diện với Mạt Mạt!
“Anh không…bận tâm ư?”
“Mạt Mạt, anh xin em, mở cửa ra đi, anh đã nói với em
như vậy rồi, em còn có thể nghi ngờ anh sao?” Tôi cố thuyết phục, “Đó là quá
khứ của em với người khác, với anh em vẫn còn trong trắng.”
Trong phòng ngủ rất im lặng.
“Mạt Mạt, em ra đi, được không?” Tôi khẽ hỏi.
Không biết tại sao, có lẽ tình yêu đúng là chuyện
trong khoảnh khắc chăng? Tại sao giây phút này tôi nhất định phải có được sự
tha thứ của cô ấy? Rốt cuộc…là ai có lỗi với ai đây?
“Mạt, mở cửa ra, được không?”
“Bảo, đừng ép em, em sẽ không
mở cửa đâu, em không muốn anh đọc bức thư đó xong nhất thời xốc nổi mới tìm em.
Em hy vọng anh thực sự bình tĩnh suy nghĩ kĩ càng, anh hiểu không?”
Giọng nói của Mạt Mạt rất buồn bã.
“Mạt Mạt, em không ra thì anh sẽ đợi em cả đêm!” Thấy
tôi nặng tình không.
Tiếng thở dài vang lên trong phòng ngủ: “Bảo, em xin
anh, chúng ta bình tĩnh lại rồi nói, anh đi đi, được không?”
Đi á? Đừng đùa chứ.
“Không, anh không đi đâu”
“Tại sao?”
“…Đây là nhà anh.”
Có thể bạn sẽ cảm thấy buồn cười nhưng khi bạn tự mình
trải qua thì sẽ biết.
Tôi ngồi đợi cả đêm trên ghế sofa nhưng cuối cùng vẫn
không cẩn thận ngủ quên mất.
Lúc ông mặt trời lên rõ cao tôi mớ tỉnh dậy, tinh thần
vẫn chưa hồi phụ