
những chuyện như thế, vì em không yêu người đàn ông đó, không yêu chút nào,
thậm chí còn rất ghét anh ta.
Em bắt đầu quen anh ta là khi học năm thứ
nhất, lần đó bạn em mời đến dự một bữa tiệc rượu, bạn em bảo đó là nơi tụ
tập của giới thượng lưu, ai cũng giàu có. Em chưa bao giờ tới một bữa tiệc rượu
như thế, anh hãy tin em, em không phải là kẻ ham hư vinh, em chỉ hiếu kì thôi.
Những người tới dự buổi tụ tập của giới thượng lưu này thường tìm một số nữ
sinh viên xinh đẹp đi làm bình hoa di động, em không hiểu nên ăn mặc rất bình
thường nên trông hơi nổi bật trong bữa tiệc. Anh ta nhìn thấy em, bắt đầu tiếp
cận em, nói chuyện với em, nhưng em hoàn toàn không quen anh ta. Trước khi về
anh ta xin số điện thoại của em, em không cho, anh ta đưa em số điện thoại của
anh ta, bảo có việc gì có thể tìm anh ta.
Em biết anh ta là ai từ bạn em, em không
ngờ anh ta còn trẻ như vậy mà đã giàu có đến thế, đó là sự giàu có mà người
bình thường như chúng ta không dám nghĩ tới. Đúng vậy, Bảo, có thể anh tưởng đó
là một ông già, nhưng anh ta rất trẻ, chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi.
Sau lần gặp đó, anh ta tìm được số điện
thoại của em, chuyện đó quá dễ dàng với anh ta. Hơn nữa anh ta rất giỏi, luôn
gọi điện đến những lúc em rất rảnh rỗi, mời em đi chơi, em từ chối. Anh ta nói
hy vọng có thể kết bạn với em, em cũng từ chối. Nói thực nếu đang học năm ba
hoặc năm tư có thể em sẽ đi chưa biết chừng, nhưng lúc đó em mới học năm nhất,
vết thương anh gây ra cho em vẫn chưa lành hẳn, lúc đó em tuyệt vọng với tình
yêu thậm chí rất hận đàn ông, lúc đó em có một suy nghĩ rất hoang đường mà
nhiều cô bé thường có – em cảm thấy cả đời này em sẽ không yêu nữa, vì nó quá
đau.
Nhưng anh ta không phải loại thanh niên
choai choai chỉ biết cắm đầu vào theo đuổi, em phải thừa nhận anh ta rất có thủ
đoạn. Anh ta không gọi điện quấy rầy em nữa nhưng lại thường xuyên nhờ người
gửi quà cho em, hình như anh ta có khả năng đặc biệt ấy, em vừa cảm thấy thích
một món đồ gì đó là mấy ngày sau anh ta liền nhờ người mang tới tặng em, nhiều
lần như thế em phát hiện ra anh ta đang quan sát cuộc sống của em, nhất cử nhất
động của em đều nằm trong mắt anh ta, điều đó làm em rất sợ hãi.
Nhưng em cũng không hiểu, em tưởng những
người lắm tiền như anh ta đều chỉ có ý chơi đùa với những cô gái như em, giống
như đàn ông các anh thường nói. Em không hiểu tại sao anh ta lại dành nhiều
công sức với em như vậy, em cảm thấy anh ta đang hưởng thụ niềm vui chinh phục
người khác.
Anh ta thực sự rất giàu có, vô cùng giàu
có, hơn nữa thiện cảm anh ta dành cho em cũng khiến một, hai cô bạn của em vô
cùng ngưỡng mộ, không phải em không yêu tiền, nhưng em ghét cảm giác này. Cảm
giác anh ta đứng trên cao còn mình như con cá anh ta muốn câu, em không muốn
làm con cá đó.
Có mấy lần không biết anh ta có mặt, em bị
anh ta lừa ra ngoài vài lần nhưng đều là cả đám người cùng đi chơi, anh ta cũng
rất lịch sự, rất có phong độ, không cho em uống rượu, cũng không quá chăm sóc
em, người đàn ông như vậy có lẽ nhiều cô gái sẽ thích, nhưng em ghét cảm giác
khi anh ta nhìn mình.
Sinh nhật em năm đó anh ta tặng em quà và
thiếp chúc mừng, nói anh ta chỉ muốn làm bạn với em, không muốn em nghĩ nhiều.
Sau vài lần tiếp xúc, em phải thừa nhận anh ta rất biết làm người khác vui
lòng, cũng chưa bao giờ có lời nói hay hành động nào không phải với em, em nhận
lời làm bạn anh ta, nhưng không cho anh ta lái xe đến trường tìm em, không cho
anh ta tặng quà nữa.
Sau đó còn có vài lần cùng nhau đi chơi,
cũng vẫn với một đám người, anh ta chưa bao giờ hẹn riêng em, đó là chỗ cao tay
của anh ta. Cũng trong những buổi tụ tập đó, em quen Tiểu Hy, Tiểu Hy rất thích
em, càng tiếp xúc nhiều, cô ấy kể cho em nghe rất nhiều chuyện về anh ta, nói
anh ta là người coi tình cảm như chuyện làm ăn, lúc đó em còn không hiểu ý Tiểu
Hy.
Tiểu Hy có những điểm rất giống em vào
thời điểm đó, có lúc rất bồng bột, có lúc vô âu vô lo, sau đó cô ấy cùng bạn
trai đi Hồng Kông, nhưng bọn em luôn giữ liên lạc, em báo chuyện tới Trùng
Khánh cho cô ấy đầu tiên, cô ấy không nói gì liền bay sang ngay, vì ở Trùng
Khánh cô ấy cũng có một căn hộ, cứ như vậy thời gian qua cô ấy luôn ở Trùng
Khánh với em.
Như Tiểu Hy nói, anh ta là người coi tình
cảm như chuyện làm ăn.
Bọn em cùng đi chơi, nhiều lần như vậy em
không còn đề phòng như trước nữa, có một lần buổi tối anh ta lái xe đưa em về,
sau đó anh ta dừng xe, nghiêm túc nói với em rằng anh ta thích em, không chỉ
chơi đùa mà thích thật. Em không chút do dự nói luôn với anh ta chuyện đó là
không thể vì em thực sự không thích anh ta, không thích một cách không có
lí do. Em bảo anh ta nếu anh ta tìm em với mục đích này thì làm bạn bè cũng không
thể nữa.
Anh ta rất ga lăng, nói sẽ tôn trọng em,
nhưng anh ta sẽ không bỏ cuộc, hơn nữa anh ta nói anh ta ghét bỏ cuộc, càng
ghét thất bại hơn. Lúc đó em hơi sợ. Em cảm thấy anh ta bắt đầu bám lấy