
h, anh tự nghĩ lấy đi.”
Cánh cửa đóng sầm một cái trước mặt tôi.
Cuối cùng tôi cũng biết rã rời là như thế nào, cả cơ
thể đều mềm oặt. Là đàn ông mà mềm như thế thì quá không được đàn ông…
Tôi đã nghe thấy những điều Tiểu Hy nói, nghe xong
lòng lại thấy trống trải.
Nhưng điều làm tôi buồn hơn hết là Mạt Mạt đi rồi, tôi
không biết cô ấy đi đâu, có thể Tiểu Hy biết nhưng cô ấy không cho tôi biết.
Tôi hơi lo, liệu có phải tôi sẽ không bao giờ gặp lại
Mạt Mạt nữa không?
Tôi hiểu, cô ấy giấu tôi suốt thời gian qua chính vì
không muốn tôi biết sự thât, không muốn tôi coi thường cô ấy.
Tôi hiểu, cô ấy lúc nào cũng vui vẻ trêu chọc tôi,
chơi tôi suốt thời gian qua đều là che giấu nỗi khổ sở trong lòng.
Nhưng tôi không hiểu, chuyện này vốn là tôi luôn là
người bị hại, tại sao đến bây giờ lại như là tôi làm tổn thương cô ấy vậy?
Đây gọi là oan gia ư?
Tôi suy nghĩ lung tung, vừa đi vừa nhìn trời, ngắm
mấy, nhìn những người đi bên cạnh, nhìn hoa nở hoa tàn bên đường, nhìn những
người chen chúc khổ sở trên xe bus, nhìn đội quản lí dẹp hàng quán vỉa hè, nhìn
những người buôn bán nhỏ chửi cha, chửi mẹ…
Cuộc sống của họ tràn đầy niềm vui, tràn đầy sức sống,
sao tôi lại khổ sở thế này? Ngay cả một cô nhóc tôi cũng không xử lí được!
Bây giờ quá sớm, chẳng có chỗ nào để đi, tôi thất thểu
về nhà.
Tôi xả nước đầy bồn tắm trong nhà vệ sinh.
Tôi rất ít khi tắm bồn, nhưng hôm nay tôi phải ngâm
mình cho đã.
Cả người tôi chìm trong nước, đầu cũng chìm dưới nước,
nín thở một thời gian dài.
Tôi quạt cánh tay trong nước, thầm nghĩ: tất cả biến
mất hết đi, tất cả đều đừng tồn tại nữa, nếu tôi là một con cá thì tốt biết
mấy, cứ bơi lội trong nước mãi như vậy, bơi theo dòng nước, càng bơi càng xa,
càng bơi càng xa, cuối cùng đụng vào một quả trứng, sau đó chúng tôi vui vẻ kết
bạn, cùng chơi, cùng dần biến thành một sinh mạng nhỏ…
Hả? Shit! Không phải tôi đang nghĩ đến cá sao?
Tôi đang ngâm mình thì nghe thấy tiếng chuông điện
thoại.
Tôi để điện thoại trên chiếc ghế gỗ cạnh bồn tắm, tôi
lấy khăn tay rồi cầm điện thoại lên nghe.
Giọng Tiểu Hy dồn dập đổ xuống: “Lại Bảo, Mạt Mạt đi
rồi”
Tôi giật mình, lắp bắp: “Tôi…tôi biết, cô… cô đã nói với
tôi rồi!”
“Không phải! Nó đi thật rồi!” Tiểu Hy gào toáng lên,
“Lúc nãy đúng là nó ra ngoài, nhưng tôi nói thế để dọa anh thôi, nhưng vừa rồi
tôi vô tình thấy hành lí của Mạt Mạt biến mất rồi! Ôi cái mồm độc địa của tôi!”
Tôi ngớ người, đứng phắt dậy.
“Lại Bảo! A lô! A lô? Lại Bảo?”
Tiểu Hy vẫn đang hét lên trong điện thoại, còn tôi
hoàn toàn chết lặng.
Thú thực vừa rồi ở
nhà Tiểu Hy, tôi cũng đoán cô ấy cố tình chọc giận tôi, tôi chỉ nghĩ kết quả tệ
nhất là sẽ không được gặp Mạt Mạt một thời gian, vì cô ấy tránh tôi nhưng
bâygiờ phiền phức rồi, nếu Mạt Mạt bỏ đi thật, mang theo cả hành lí, ngay cả
Tiểu Hy cũng không biết cô ấy đi đâu thì hết thật rồi!
Tôi cuống cuồng ra khỏi nhà tắm, lau qua người, dúng
khăn tắm quấn ngang hông, ra khỏi nhà vệ sinh liền gọi cho Mạt Mạt.
Tôi vừa bấm số vừa thầm cầu nguyện: Đừng tắt máy, Đừng
tắt máy, Đừng tắt máy!
Thông rồi!
Có bài hát thế nào nhỉ? Cùng em lên thiên đường,
Thượng Đế là một cô gái tốt!
Nhưng thông thì thông, chẳng có ai bắt máy cả!
Mạt Mạt đang ở đâu! Sao lại không bắt máy?
Tôi lo lắng đi qua đi lại trong phòng khách, vơ bừa
quần áo nhưng tôi hoàn toàn không biết mình đang làm gì, phải đi đâu.
Tôi đờ đẫn nghe điện thoại đi qua đi lại, lúc đi qua
cửa tôi đứng sững lại!
Đợi đã! Có tiếng động…
Ngoài cửa có tiếng chuông điện thoại, rất gần, rất
gần.
Có thể nào là…
Tôi lao ra giật mạnh cánh cửa.
Mạt Mạt đứng bên ngoài, nhìn tôi chằm chằm, tay cầm
điện thoại, tôi vừa mở cửa cô ấy giật mình, trợn mắt nhìn tôi rồi lại vội vàng
cúi đầu, mái tóc xõa xuống che mặt.
“Mạt Mạt! Anh tưởng em đi rồi! Em làm anh sợ quá!” Tôi
không thể nói được mình đang cảm thấy thế nào? Mừng hay giận?
“Bảo, em đã nghĩ kĩ rồi.” Mạt Mạt nức nở, giọng nói
yếu mềm khàn đặc, “Bảo, anh là người tốt. Như Tiểu Văn nói, anh là người tốt
nên anh nên tìm một cô gái trong sáng, đáng yêu, tốt bụng, hiểu anh, có thể
toàn tâm toàn ý yêu anh, anh cần một cô gái rất ưu tú, rất hoàn mỹ, có thể làm
cho anh luôn luôn vui vẻ…”
Tôi bùng nổ bước tới đặt hai tay lên vai Mạt Mạt:
“Không! Vớ vẩn! Anh không cần cô nào tốt bụng đáng yêu! Anh không cần cô gái nào ưu
tú hoàn mỹ! Anh chỉ cần em thôi! Anh chỉ muốn em không rời xa anh!”
Mạt Mạt nghe tôi nói vậy bèn chầm chậm ngẩng đầu lên,
đầu tiên cô ấy ngẩn ra, sau đó ánh mắt trở nên giận dữ, sắc mặt cũng tối sầm,
chằm chằm nhìn tôi rồi nói: “Bảo, ý em nói là em!”
Hả? Tôi đần người, trong sáng, đáng
yêu, tốt bụng, ưu
tú,hoàn mỹ… Mạt Mạt đang nói cô ấy á?
“Em…vậy vừa rồi em nói, em đến lần cuối để làm gì?
Không phải đến để từ biệt anh sao?” Đầu tôi như cái máy giặt đang hoạt động,
đảo lộn hết bên này sang bên kia, lại còn cả tiếng ù ù nữa.
Mạt Mạt lắc đầu thở dài: “Em đến để hỏi anh lần cuối,
anh…anh có cần em không?”
…Cho nên người ta mới nói không được nói một nửa, nếu