
sau không thấy có hồi âm.
Lòng thấy hơi hoảng bèn gọi cho Mạt Mạt.
Cô ấy tắt máy.
Lần này thì tôi sợ thật, có phải là đêm đó, khi tôi kí
tên lên tờ đơn li hôn đã thực sự làm cô ấy tổn thương không?
Tôi do dự một lúc rồi gọi vào số của Tiểu Hy.
Chuông đổ hai tiếng thì bắt máy.
“Tiểu Hy, ngại quá, tôi là Lại Bảo, Mạt Mạt…”
“Cút mẹ ông đi!”
Bên đó cúp máy.
Tôi lau mồ hôi, cô nàng này vẫn còn gay hấn.
Tôi lại gọi cho Tiểu Hy, cô ấy nhất quyết không bắt
máy.
Tôi không biết phải làm gì. Tình hình này tôi phải làm
thế nào đây?
Tôi
rơi vào một mâu thuẫn rất lớn, tôi muốn tìm một cô gái,
Sau
đó thừa kế nhà lầu, xe hơi, tiền bạc của bố cô gái.
Nhưng
tôi không có nhà lầu, xe hơi, tiền bạc.
Tôi
biết đi đâu tìm một cô gái như vậy bây giờ?
Ngày 19 tháng 5. Âm u
chuyển nắng.
Khoảng bảy giờ tối một số người trong toàn soạn đã ra
về. Nhưng lòng tôi rối bời có về nhà cũng chỉ uống rượu, tôi muốn tìm Mạt Mạt,
mọi người khuyên tôi rất có lí, nhưng tôi không biết tìm được Mạt Mạt tôi có
thể nói gì với cô ấy.
Nhiều khi con người là như vậy, dường như luôn nghe
thấy một người nói với một người khác: “Chúng ta nói chuyện đi.” Nhưng khi thực
sự ngồi với nhau mặt đối mặt thì hầu hết đều chẳng thể nói gì.
Càng muộn người trong tòa soạn càng ít, tôi vẫn ngồi
trước máy tính trong phòng làm việc đọc tin tức, ngắm gái xinh, xem ảnh, xem
video.
Các nữ đồng nghiệp xinh đẹp liên tục chào tạm biệt,
người từng nhận được ơn huệ của tôi thì hỏi có muốn về cùng không, có muốn cùng
đi ăn khuya không, tôi đều từ chối hết.
Tôi không muốn về nhà, một nơi trống trải như thế chỉ
càng làm cho tôi buồn bã hơn.
Hơn mười một giờ đêm, trong phòng làm việc hầu như
không còn ai. Chỉ có tôi ngồi trước máy tính hút thuốc, đờ đẫn, click chuột
không mục đích.
Mười hai giờ, tôi từ bỏ việc giết thời gian kiểu đó,
đứng dậy rời khỏi tòa soạn.
Tôi bắt taxi về, vào siêu thị mở cửa 24/24 giờ ở cổng
khu nhà mua một tá bia và mấy gói lạc.
Tôi không phải là một kẻ nghiện bia rượu nhưng có
những lúc còn có cách nào khiến người ta không suy nghĩ lung tung mà ngủ luôn
tốt hơn say rượu không?
Tôi lững thững đi vào nhà, vừa đi vừa hát, vào thang
máy, lại hát, ra khỏi thang máy bước tới trước cửa.
Lúc cầm chìa khóa tôi bỗng bật cười, cảm thấy mình rất
thú vị, cố tỏ ra thoải mái làm cái gì kia chứ?
Tôi mở cửa bước vào, tuột giày ra rồi lảo đả đi vào
phòng khách, ngồi xuống ghế sofa mở một lon bia ngửa cổ làm một hơi.
Đã!
Đang định làm hơi thứ hai thì chợt thấy chiếc ti vi
cách đó không xa có gì đó bất thường.
Tôi nhìn kĩ thì phát hiện trên khng ti vi có dán mấy
tờ giấy.
Ai mà thiếu đạo đức vậy?
Tôi bước tới mấy bước giật chúng xuống xem.
Nhưng chỉ liếc một cái tôi gần như sụp đổ, mắt không
thể rời khỏi tờ giấy đó nữa.
Những tờ giấy này là thư Mạt Mạt gửi cho tôi.
Cô ấy đã tới đây.
Tôi chằm chằm nhìn vào lá thư, hoàn toàn không có bất
cứ cử động nào, cứ thế đứng trước ti vi đọc tiếp.
“Bảo, có
lẽ đây là lần cuối cùng em gọi anh như thế này, sau này nếu có gọi thì chắc chỉ
gọi thầm trong lòng, trước mặt có lẽ sẽ chẳng có anh, hi hi, viết đến đây em đã
khóc rồi.
Thực ra có những chuyện em muốn nói cho
anh biết, nhưng em không biết phải mở miệng thế nào vì em sợ, anh biết không?
Anh là người bạn trai duy nhất của em từ nhỏ tới lớn, thậm chí ngay cả bây giờ
chuyện giữa chúng ta cũng là trải nghiệm yêu đương duy nhất của em.
Chắc chắn là anh không tin nhưng em nói
với em những điều này hết sức thật lòng.
Anh biết em sợ gì không? Em sợ vẻ mặt đó
của anh tối hôm em nói cho anh biết sự thật đó. Em thực sự rất sợ, có thể người
khác thế nào em cũng chịu đựng được nhưng anh như thế em chịu không nổi vì em
yêu anh.
Bị người mình yêu khinh thường, nỗi đau
đớn đó anh có hiểu không?
Tin nhắn của anh em nhận được rồi, em
không biết ý anh là gì, là quyết từ bỏ hay là hồi tâm chuyển ý, em tới tìm anh
nhưng anh không có nhà, em đợi anh nhưng anh không về, em nghĩ rất lâu, có
những lời thực sự không thể mở miệng nói trước mặt anh được, cho nên em viết
cho anh, đây có lẽ là cách tốt nhất.
Bảo, có phải anh vẫn luôn hận em vì đã
giấu giếm anh, cái gì cũng giấu anh? Em biết chúng ta chắc chắn sẽ chia cách,
em không xứng với anh, anh cũng sẽ không cần em, vậy em sẽ nói hết cho anh
biết. Em không thể làm gì đó để báo đáp anh như Tiểu Văn, để mình không quá hổ
thẹn em sẽ nói cho anh tất cả.
Nhớ hồi tốt nghiệp trung học anh liền biến
mất không? Lúc đó em rất đau lòng, đó là mối tình đầu của em, vừa yêu lần đầu
đã có cảm giác bị lừa anh biết cảm giác đó khó chịu ra sao không? Cho nên trong
thời gian qua, có lúc em cố tình chơi anh, thực ra nhiều lúc em cũng không muốn
thế nhưng vẫn làm vậy như một cách báo thù.
Em nói em vì tiền nên đính hôn với người
đàn ông khác, anh thấy rất kì lạ đúng không? Bản thân em cũng rất kinh ngạc, dù
gì trước khi tất cả những chuyện đó xảy ra em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm