
ạo đức
cao quý tự coi mình là bạn của phụ nữ - đối xử với nữ giới phải ấm áp như mùa
xuân.
“Anh
không giận thật mà.” Tôi khẳng định lại lần nữa, “Anh chỉ tự hỏi, màn kịch tối
nay rốt cục là em đưa Tiểu Hy đến xem mặt anh hay là Tiểu Hy thay em xem mặt
anh?”
Quả
nhiên Mạt Mạt giật thót vì câu hỏi này, ngẩng đầu đờ đẫn nhìn tôi không chớp
mắt.
Một lúc
sau mặt đỏ bừng, không biết là vì rượu hay là vì thẹn, tóm lại là tôi thấy đỏ.
Mạt Mạt khẽ liếc tôi một cái, gương mặt nở nụ cười “Nằm mơ.”
Chỉ
trong phút chốc, lòng tôi như nở hoa.
Ra khỏi
quán karaoke, tôi đứng bên lề đường xem giờ, đã hơn 11 giờ rồi. Đèn đóm xung
quanh sáng trưng, bầu trời tối om, không khí rất là mờ ám.
Tôi
nhìn Mạt Mạt, Mạt Mạt cũng nhìn tôi, tôi không hiểu ý tứ trong ánh nhìn ấy,
nhưng chắc chắn là cũng có ý tứ gì đó. Trong sách viết, mắt người có thể nói
chuyện. Nhưng ánh mắt Mạt Mạt lúc này đang nói tiếng ngoại quốc sao?
Dù thế
nào, đây là một thời điểm quan trọng. Cô nam quả nữ, lửa gần rơm, màn đêm mông
lung, ánh đèn mờ ảo; ngẩng đầu nhìn trăng sáng, chân hồng rẽ sóng khơi, đào hoa
đằm thắm sâu ngàn thước, một cành hạnh đỏ ló hoa đầu tường[6'>…
[6'> 4 câu thơ trong 4
bài thơ khác nhau, tác giả ghép thành một bài.
Tôi
quay sang Mạt Mạt mỉm cười khẽ nói: “…Đi thôi, anh đưa em về.” Không sai, tôi
đã nói như vậy đấy, thả con săn sắt bắt con cá rô mà! Dê già phải giả bộ quân
tử, cũng giống như sói dữ phải giả dạng bà ngoại mới lừa được cô bé quàng khăn
đỏ vậy đó.
Mạt Mạt
do dự nhìn tôi rồi lắc đầu. Lòng tôi ngập tràn sung sướng, tôi biết mà! Tôi
biết mà! Tôi biết mà! Bình tĩnh! Bình tĩnh…
“Sao mà
lắc đầu vậy em?” tôi ra vẻ ngơ ngác, trợn mắt quan tâm nhìn cô ấy.
Mạt Mạt
đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tôi: “Em tự về, không xa lắm, đi xe
mười phút là đến.”
Tôi cảm
thấy sự việc hết sức nghiêm trọng, theo lý mà nói, mối tình đầu gặp lại sau bao
năm xa cách, bây giờ chướng ngại vật Tiểu Hy đã tự động biến mất, lại trong một
đêm không trăng lặng gió như thế này, không xảy ra chuyện gì thì thật là không
phải, nhưng Mạt Mạt nói vậy thì khác gì bảo tôi, tối nay hết trò rồi!
“…Em tự
về không an toàn đâu, anh cảm thấy, anh sợ cái đó…” Tôi bắt đầu nhăng cuội.
Mạt Mạt
bật cười: “Anh đưa em về mới không an toàn thì có! Đưa em đến nhà rồi đề nghị
lên uống cái gì đó, Bảo, anh thôi đi, chúng ta quen nhau gần mười năm rồi!”
Cô ấy
nói như thế tôi chẳng còn hy vọng gì nữa, xem ra Mạt Mạt rất hiểu mấy chuyện
đêm khuya trai gái này, mấy trò mèo của tôi e là không thể xử lý được cô ấy.
Mạt Mạt
nhìn tôi, lén cười một cái rồi nhướn mày ý bảo: Em còn không biết anh chắc.
Tuy có
hơi không cam lòng nhưng tôi quyết định không làm những việc vô ích nữa, không
làm ngọc nát thà giữ ngói lành, thôi thì đầu tiên cứ giữ quan hệ bạn bè trong
sáng xem hiệu quả thế nào, dù gì ngoài thân phận tình yêu đầu vẫn còn mối quan
hệ bạn học cũ nữa mà!
Mạt Mạt
cười vẫy tay chào tôi, mở cửa một chiếc xe taxi chờ khách bên đường rồi quay
đầu lại ra hiệu gọi điện thoại cho tôi, thấy tôi gật đầu mới lên xe.
Nhìn
đèn đuôi xe càng ngày càng mờ, tôi thở dài, có cảm giác buồn bã như vừa mất mát
thứ gì đó, tôi đi bộ vài bước trên vỉa hè, không thể ngăn được cảm giác thất
tình giả đó, đột nhiên nhớ ra một anh em đồng cam cộng khổ liền rút máy ra gọi,
bên đó lão Đường bắt máy trong tiếng nhạc ồn ã.
Nghe
giọng nói phấn khích của lão Đường, có thể thấy cậu ta đã hoàn toàn thoát ra
khỏi bóng tối của sự thất tình, lại còn phấn khởi bảo tôi cậu ta đang ở quán
bar xyz nào đó, đã lấy được số điện thoại của một em tiếp thị bia…
Tôi
liền từ bỏ ý định uống rượu chuyện trò với cậu ta, nói chuyện tâm tình với cái
tên vô tâm vô tính ấy thì khác gì tự giày vò mình? Thế là tôi mắng cậu ta mấy
câu rồi cúp máy, châm một điếu thuốc rồi đi bộ dọc bờ sông về nhà.
Dọc
đường hát bài Người cô độc thật bất hạnh cũng
không hiểu ra được điều gì, hoàn toàn không rõ tối nay Mạt Mạt và cái cô Tiểu
Hy đó muốn gì ở tôi, rất nhiều tình tiết đáng ngờ nhưng cuối cùng chẳng có gì
xảy ra cả, thế là thế nào nhỉ? “Hồng môn yến”, “Bắt – thả Tào Tháo” hay là
“Mộng xuân khuê”?
Nếu
không thì là tôi tự sướng thật sao?
Ai mà
biết được? Trái tim phụ nữ như kim nơi đáy bể, có muốn mò cũng không xong.
Tôi
nhớ một ngày vừa tốt nghiệp không lâu
Bạn
gái gửi cho tôi một tin nhắn:
“Chúng
ta vẫn chia tay đi!”
Tôi
còn chưa kịp đau lòng
Bạn
gái lại gửi thêm một tin nữa:
“Xin
lỗi nhé, em gửi nhầm.”
Lần
này có thể đau lòng cả thể rồi…
Ngày 15 tháng 8. Âm u.
Hai
ngày liền Mạt Mạt không có động tĩnh gì, cô ấy không liên lạc với tôi, tôi cũng
không liên lạc với cô ấy, tôi phải thừa nhận rằng tuy mình rất có tình cảm với
Mạt Mạt, nhưng quá vồ vập không phải là phong cách của tôi, vừa mới gặp lại đã
không ngừng quấy nhiễu săn đón, nhỡ Mạt Mạt
không có ý gì thật, thế thì chẳng phải tôi đã tự đánh vào mông mình hay sao?
Hai
ngày nay trôi qua rất yên bình