XtGem Forum catalog
Khí Phi Không Dễ Làm

Khí Phi Không Dễ Làm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325912

Bình chọn: 9.00/10/591 lượt.

ào lấy được một đám vịt hoang, ngày ngày cũng làm cho chúng thiếp không được an bình."

Một bên Vinh phi lập tức phụ họa nói, "Đúng vậy a, đặc biệt là lúc bọn chúng đánh nhau, này âm thanh rất đại nha ~~ hơn nửa hoàng cung cơ hồ cũng có thể nghe được, đây không phải là làm cho Thánh Dụ chúng ta mất mặt sao, trong hoàng cung có thể nào lại dung hạ những thứ súc sinh này!"

"Hoàng Mao ~! ! ! ~~! Hoàng Mao! ! Ngươi mau ra đây! !Nếu không ngươi sẽ bị Đại Mao giết chết mất ! ! Lần trước bị nó đạp hôn mê ngươi quên rồi sao! ! ! Ai nha! Chân To! ! Không cho phép đá Nhị Hoa! ~! ! Đại Mập! Ngươi chớ đem Hắc Tam đè chết ! ! Nhị Tê, Đại Nha, các ngươi nhỏ nhất mà lại dám đi mổ Cự Phì? ! ?"

"Cạc cạc cạc. . . . . ."

Mơ hồ lại truyền tới tiếng gầm thét của những con vịt cùng tiếng Hạ Phù Dung quát gọi.

Lệ phi chợt nhíu mày, lần này nhân chứng vật chứng đều có, xem ngươi làm thế nào!

Thái hậu lắng nghe những âm thanh từ xa truyền tới, nàng chưa từng nghe qua tiếng vịt kêu, còn có Dung nhi lấy những thứ tên kia kỳ cục, mỗi lần nghe được cũng làm cho nàng vui vẻ không thôi, hình như trong cung rốt cuộc có một tia sinh khí.

"Thái hậu" thấy Thái hậu không có phản ứng, Lệ phi nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Thái hậu nhíu nhíu mày, "Thánh Dụ của chúng ta mênh mông một cõi, có thể chứa đựng muôn loài, làm sao ngay cả những thứ súc sinh này mà không thể chứa được?"

Lệ phi cúi đầu, cho Tấn phi ánh mắt.

"Thái hậu, Kiền Sở Vương không lâu sẽ đến Thánh Dụ, nếu để cho hắn nghe được, sẽ trở thành chuyện cười cho Kiền Sở."

Lệ phi tán thưởng nhìn thoáng qua Tấn phi, hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Thái hậu gật đầu một cái, "Chuyện này ai gia tự sẽ xử lý, các ngươi lui ra đi, ai gia mệt mỏi."

Cuối cùng cũng đem hai con vịt đuổi ra ngoài, hai nha đầu này, vóc dáng nhỏ nhất, nhưng dã tâm cũng là lớn nhất, mỗi lần đều chạy tới chọc Cự Phì!

Âm âm nhìn hai con vịt, hôm nay nàng cần phải cho bọn chúng điểm một chút màu sắc. Hung hăng vỗ vào con vịt, "Ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi."

"Cạc cạc! !" Hai con vịt ngu ngốc liều mạng kêu.

"Hừ! Ai cho ngươi cứng đầu cứng cổ? Dám mổ cả chủ nhân ngươi, để cho ngươi đói chết!"

"Dừng tay!"

Nàng đang tính sẽ giáo dục hai con vịt ngốc này, liền nghe thấy âm thanh của Tu Hồng Miễn truyền tới.

"Cạc cạc cạc ~~" hai con vịt ngốc hưng phấn kêu lên.

Mỗi lần chúng nó nhìn thấy Tu Hồng Miễn đều vô cùng kích động, nàng thật sự hoài nghi hai con vịt ngốc này là mái.

Nàng trừng mắt liếc hắn một cái, "Ta không chỉ có muốn đánh nó, còn phải dạy dỗ lại nó!"

Tu Hồng Miễn bắt cánh tay nàng đang định giơ lên, "Trẫm không cho phép!"

"Ngươi nói không cho phép là không chính xác?"

Tu Hồng Miễn một tay khoác lên eo của nàng, uy hiếp càng ngày càng đến gần.

Nàng lập tức đổi lại chân chó mà cười, "Ngài nói không chính xác thì đúng là không chính xác!" Giọng điệu kiên định có lực, câu hỏi ngược lại lúc đầu đã đổi thành câu khẳng định.

Tu Hồng Miễn hài lòng cười cười, "Kiền Sở Vương sắp tới, lũ vịt này của ngươi định xử lý như thế nào? Bọn chúng mỗi ngày đều huyên náo khiến trong cung gà chó không yên , Thái hậu đã nhắc nhở trẫm phải xử lý chuyện này."

Nàng đổi lại một bộ dáng đáng thương, "Bọn chúng có thể đi đâu được chứ, nếu không ngươi cho ta thêm một chút thời gian, ta nhất định bắt bọn ngoan ngoãn."

Tu Hồng Miễn nhìn nàng, đầu loạn như tổ chim, trong mắt tràn đầy hoài nghi.

"Nhất định là như vậy, nếu như bọn chúng vẫn như vậy, thì tùy ngươi xử trí!"

Nàng nói thực nghiêm túc, Tu Hồng Miễn chỉ nhẹ gật đầu.

"Đi, ta dẫn ngươi đi xem niềm vui mà lần trước ta nói." Tu Hồng Miễn cười nói.

Nàng nhớ tới trước kia Tu Hồng Miễn nói muốn dẫn nàng đi, cho nàng một cái kinh hỉ , nhưng mà bởi vì chuyện Lệ phi, nên thành ra không đi được.

Lệ phi. . . . . . Nữ nhân này nàng vẫn không rảnh để chú ý, nhưng hình như nàng ta càng ngày càng được voi đòi tiên. . . . . .

Nàng buông xuống hai con vịt ngốc, chuẩn bị kéo tay Tu Hồng Miễn.

Hắn lập tức đưa tay ra, bắt lấy cánh tay khác của nàng, "Cái tay kia của ngươi mới vừa chạm qua con vịt." Nói xong, liền dắt tay nàng đi ra ngoài.

Thích sạch sẽ! Hắn nhất định rất thích sach sẽ!

Thì ra là hắn muốn mang nàng đi tới thư phòng của hắn, chẳng lẽ là cho nàng xem sổ sách?

"Hai con vịt đi theo?"

Nghe Tu Hồng Miễn nói như thế, nàng lập tức quay đầu nhìn chòng chọc nửa ngày, "Không thấy a. . . . . ."

"Ồn ào ~" , vách tường bên trái thư phòng mở ra, bên trong là một hàng bậc thang dài thẳng tắp nối thẳng xuống phía dưới.

Thấy Tu Hồng Miễn mặt cười xấu xa, nàng cảm thấy thật sự không chịu nổi. Mới vừa rồi hắn cố ý dời đi sự chú ý của nàng, không muốn để cho nàng biết rõ cơ quan ở đâu!

Nàng bực mình, quay đầu không thèm để ý tới hắn, quỷ hẹp hòi, để cho nàng biết cơ quan ở đâu sẽ chết sao!

Hắn cười ha ha, "Về sau thư phòng này tùy nàng ra vào, nàng có thể từ từ nghiên cứu, nếu thật sự không tìm được, trẫm sẽ nói cho nàng biết, như thế nào, có được không?"

Nàng nhíu mày, "vậy cũng còn tạm được."

Hắn dắt tay nàng từ từ đi xuống dưới, mới vừa đi hết, đã nghe phía sau có