
một tiếng phịch, cửa đóng!
Trong lòng nàng lập tức căng thẳng, đôi tay bấu lên cánh tay Tu Hồng Miễn.
Trong nháy mắt, đèn hai bên vách tường đều bừng sáng.
Nàng có chút không dám tin nhìn Tu Hồng Miễn, "Thật thần kỳ ~~"
Tu Hồng Miễn cười cười, không nói gì.
Nàng có cảm giác mình bây giờ giống người nhà quê lần đầu tiên vào thành, nhìn khắp nơi, cái gì cũng vô cùng mới lạ.
Đi tới trước một cái cửa, Tu Hồng Miễn lấy tay hướng phải bên đẩy, cánh cửa phía bên phải liền mở ra, bên trong hình như là một gian phòng ngủ thật rộng rãi, đèn dầu sáng rực.
Chẳng lẽ nơi này có bảo tàng? ! !
Đôi mắt của nàng trong nháy mắt trở nên sáng chói, giống như một con sói đói, quét mắt nhìn tất cả những chỗ trong phòng có thể trữ bảo tàng. Nhìn hết một lượt, rốt cục nàng đem mục tiêu khóa ở những bức hoạ treo trên tường, rất nhiều bộ phim trên ti vi đều nói những người có tiền đều đem két bảo hiểm hoặc bảo bối giấu ở những hốc tối trong vách tường, sau đó ở bên ngoài dùng thư họa che đậy kín. Ừ, bên trong khẳng định là có rất nhiều thứ. . . . . .
"Trẫm cũng biết nàng thích thư họa." Tu Hồng Miễn thấy con mắt nàng lóe sáng nhìn tới những bức vẽ trên tường, mỉm cười nói.
Thư họa? Chẳng lẽ thật chỉ là thư họa mà thôi?
"Rắc rắc ~" Nàng nghe thấy tiếng tim mình vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. . . . . .
Nếu như là Hạ Hách Na Phù Dung trước kia, chắc chắn sẽ phải vui vẻ đến muốn chết ấy chứ? Hết cách rồi, nàng chỉ có thể tiếp tục cười, "Ta rất thích."
"Này, cho ngươi." Tu Hồng Miễn từ trên tường lấy một bộ.
"Đây là. . . . . ."
" Hoạ sĩ nổi tiếng nhất trong lịch sử, Diệp Hồng Mẫn kinh thế kỳ tác 《 Hoán Khê quần áo 》." Tu Hồng Miễn hưng phấn dị thường nói với nàng.
Nàng nhìn một lúc, bức vẽ lấy núi cao làm bối cảnh, trước mặt có một dòng suối nhỏ, một vị phụ nhân đang phơi quần áo.
. . . . . .
Có gì đâu chứ? Nàng tự lẩm bẩm.
Đây chính là kinh thế kỳ tác? !
Nói thật, bút pháp của người này cũng thật tốt, ngay cả nàng là một người ngoài nghề không thích tranh sơn thủy cũng cảm thấy đẹp mắt. Chỉ là cũng không phải vì thế mà trở thành danh hiệu lớn như vậy chứ?
Kinh thế? Lại còn kỳ tác?
Vì thể hiện mình đối với thư họa nhiệt tình yêu thương, nàng phải vô cùng tẫn lực mà đem một người say mê vẽ diễn thành vô cùng tinh tế.
Chỉ thấy ánh mắt nàng đột nhiên trợn to, lóe ra tinh quang, bộ mặt kinh ngạc không thể tin, "Này, đây có thật là thực tích của Diệp Hồng Mẫn 《 Hoán Khê quần áo 》?"
"Ai cũng không ngờ, nhân sĩ các quốc gia thi nhau tranh nhau cướp, thực tích lại đang ở trong tay trẫm." Tu Hồng Miễn nói xong khác thường kiêu ngạo.
Nàng tiếp tục cố gắng, cố gắng, cố gắng hơn nữa nhìn bức họa này, có thể để cho Tu Hồng Miễn có phản ứng như vậy, chắc chắn sẽ đơn giản như vậy.
Trở lại Dư Điệp cung, nàng lại đem bức vẽ lấy ra, nhìn lại thật kỹ xem rốt cuộc bức tranh này có huyền cơ gì.
Cánh cửa hậu viện không ngừng vang lên, bọn vịt cạc cạc réo lên không ngừng, nàng biết hai con vịt ngốc vừa rồi đang đập cửa.
Chạy tới mở cửa ra, một đám vịt chen chúc ở bên trong, thật sự không thể cản nổi nàng dứt khoát đem cửa mở ra luôn cho chúng nó đi vào. Lũ vịt giống như ăn phải thuốc kích thích, chạy khắp nơi trong phòng làm loạn.
Đại Nha quả nhiên danh bất hư truyền, một chân liền đem mộc điếu (cũng không biết là gì nữa!!) của nàng đạp nát.
Trời ơi, đó chính là mộc điếu mà nàng đã bỏ ra hơn nửa tháng để làm! 555. . . . . . Nàng vội vàng chạy tới, cầm mộc điếu lên, đau xót cho tâm huyết của nàng.
Đại Mập và Cự Phì thân hình vốn dĩ đã lớn, lại thích chạy nhảy, kết quả hai tên đâm vào nhau, ngã xuống đè lên chiếc đèn Khổng Minh nàng còn đang làm dở.
Nàng dứt khoát ném mộc điểu trong tay, xông tới đẩy chúng nó ra, nhưng chiếc đèn Khổng Minh đã bị bẹp thành một nắm giấy rồi.
Cự Phì hình như rất bất mãn vì nàng đẩy nó, chạy đến bên nàng "Cạc cạc cạc" không ngừng, như là đang mắng nàng.
Đại Mập đứng bên thấy thế cạc cạc vui mừng, hai con vịt ngốc lại săn sóc nàng, xông lên đè Cự Phì xuống.
Mắt thấy chúng lại muốn đánh nhau, nàng gầm lên giận dữ, thuận tay cầm mấy thứ bên người ném vào bọn chúng.
"Két! ! ! !" Một tiếng kếu inh tai nhức óc vang lên.
Nàng vận sức lực toàn thân điên cuồng hét lên một tiếng, "Đủ rồi! !"
Lũ vịt bị sợ đến sững sờ, nhưng ngay sau đó lại"Cạc cạc" kêu lên.
"Ngừng!" Nàng tức giận rống lên với bọn chúng: " Kiền Sở Vương sắp đến đây, nếu như mỗi ngày các ngươi cứ gào lên như vậy, ta lập tức liền đem toàn bộ các ngươi hầm canh cách thủy! !"
Lũ vịt duỗi cổ một cái, trong nháy mắt tất cả đều im lặng.
Nàng ngây ra nhìn lũ vịt trước mặt cũng đang ngây ngốc nhìn nàng, làm sao mà bọn chúng nghe hiểu được lời nói của nàng?
Hai con vịt ngốc đang đứng cạnh nghiêng đầu qua nhìn nàng, "Két?"
"Két cái đầu ngươi~ ngươi...ngươi, ngươi... có phải bon ngươi nghe hiểu được lời nói của ta?" Nàng bị sợ đến không nhẹ, mồm miệng cũng có chút rối rắm.
"Két?" Hai vịt ngốc nghiêng đầu, nhìn nàng một cái, bay lên cho Cự Phì bên cạnh một cước.
Cự Phì bị hai con vịt ngốc đá, nghĩ ngợi một chút, nhìn nàng một cái, nhưng lại