Disneyland 1972 Love the old s
Khí Phi Không Dễ Làm

Khí Phi Không Dễ Làm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325854

Bình chọn: 8.5.00/10/585 lượt.

không động.

Hình như bọn chúng bị nàng dọa cho sợ, thì ra bọn chúng cũng biết sợ, nàng sợ nhất là bọn chúng không biết sợ là gì.

Tảng đá trong lòng nàng rốt cục được đặt sang một bên, lần này nàng nhất định quản được bọn chúng.

Thiện Xá vừa dẫn Bích Quỳnh tới, liền bị Đại Nha đạp cho một cước, "A!"

Nàng thấy là Thiện Xá, cười ha hả, "Ngươi nếm thử sự lợi hại của Đại Nha nhà ta đi, đến ta còn bị nó dẫm lên đầu !"

Thiện Xá dở khóc dở cười nhìn một đám vịt trong phòng, "Ngươi cũng quá càn quấy, làm sao lại đem vịt nuôi ở đây? Nếu để cho hoàng thượng cùng Thái hậu biết, cái mạng nhỏ của ngươi sẽ không giữ được!"

Nàng cười hắc hắc, "Bọn họ đã sớm biết ~"

Mấy người bọn họ vừa nghe cũng trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm tất cả trước mắt, hoàng thượng cùng Thái hậu lại đồng ý nuôi những thứ này trong cung? !

"Cạc cạc cạc. . . . . ." Lũ vịt thấy những người xa lạ, càng không ngừng kêu, hai con vịt ngốc nhân cơ hội mổ Cự Phì vài phát, Cự Phì liền đè xuống, một mình nó đè thôi đã làm cho hai con vịt ngốc không thở nổi.

"Ngừng! ! !" Nàng gầm lên giận dữ, trong nháy mắt lũ vịt liên ngưng động tác.

"Trở về! Trở về ,trở về!" Nàng vẫy vẫy tay, đuổi chúng nó về hậu viện.

Thiện Xá một hồi tò mò, "Chẳng lẽ Dung nhi trong lúc rãnh rỗi, đã vẽ bức tranh này?"

Nàng thấy hắn nhìn chằm chằm bức vẽ trong nàng, trong nháy mắt nàng mới phản ứng được đây chính là bức kinh thế kỳ tác mà người người tranh nhau cướp đoạt, lại bị nàng dùng để đuổi vịt. . . . . .

"Không có, Tu tặng cho ta." Nàng cười.

Đã rất lâu không nhìn thấy bọn Bích Quỳnh, nàng hướng bọn họ làm mặt quỷ.

Thiện Xá cũng tiếp tục hỏi, "A Hu của ngươi không muốn đi theo ta, ta thật sự không có biện pháp với nó."

Bộ mặt nàng cứng đờ, "Tại sao?"

Thiện Xá lắc đầu một cái, "Lẽ ra nó rất hiểu ý người mới đúng, nhưng lần này không biết chuyện gì xảy ra, dù ta có nói với nó thế nào nó cũng không theo ta đi, có phải ngươi đã nói cái gì với nó hay không?"

Nàng cẩn thận hồi tưởng những lời ngày đó ở trong phòng nói với nói, "A Hu ~ hiện tại ta có chuyện vô cùng quan trọng phải đi làm, ngươi phải ngoan ngoãn đợi ở chỗ này a ~ chờ ta trở lại!"

Nhất thời nàng hiểu ra, xoay người chạy về phía chuồng ngựa của Hoàng Cung.

Nó đang đợi nàng, nó sẽ ở đó đợi nàng về.

Nàng dắt bạch mã của Tu Hồng Miễn ra, cưỡi lên, chạy thẳng tới cửa cung, nàng đưa lệnh bài của Trì tướng quân ra nói hắn có việc gấp, phụng theo ý chỉ của hoàng thượng muốn nàng đi làm.

Nàng nói toàn những thứ chả liên quan đến nhau, Tướng quân có việc gấp, lại bắt nương nương đi làm, rồi lại là ý chỉ của hoàng thượng. . . . . . Chỉ là gặp nàng là nương nương, cưỡi ngựa của hoàng thượng, lại có lệnh bài của tướng quân, ai cũng không dám ngăn trở.

Nàng chân trước mới vừa bước đi, chân sau đã có người hồi báo cho Tu Hồng Miễn. Nàng một đường không ngừng nghỉ chạy thẳng tới phòng nhỏ.

Liên tiếp vài ngày chỉ có ăn một chút lương khô và uống thêm nước để bổ sung thể lực mà lại đi đường xa là không thể đủ, tay nàng cầm cương không ngừng run rẩy, thân thể thì cứng đờ. Ngay cả con ngựa cũng mệt mỏi đến nỗi không chịu được, nó là một con ngựa tốt, có lẽ bởi vì lần trước nàng cùng Tu Hồng Miễn cưỡi nó, nên nó cũng nhận ra nàng, lúc nàng đến chuồng ngựa, vẫn đang phân vân không biết nên chọn ngựa của Thiện Xá hay là Tu Hồng Miễn , nó liền nhích tới gần một bước về phía nàng, nàng lập tức chọn nó.

Cuối cũng nàng cũng nhìn thấy bóng dáng của căn phòng nhỏ, từ xa nhìn lại, chỉ là một điểm nhỏ.

Đợi đến lúc nàng đến gần, mới phát hiện trên nóc nhà còn có một bóng dáng nho nhỏ.

Thân thể nó dựng đứng lên, học tư thế ngồi của loài người ngồi ở trên nóc nhà, đôi chân trước ôm lấy hai lỗ tai. Mắt thẳng tắp nhìn về đằng trước, đó chính là phương hướng lúc nàng đi.

"A Hu ~~! !" Nàng gọi to, nhưng âm thanh thiếu hụt hơi sức mà có vẻ vô cùng bé.

A Hu giống như nghe thấy cái gì, rụt đôi chân trước lại, đem lỗ tai dựng đứng lên.

"A Hu~! !"

A Hu đã xác định được đó chính là âm thanh của nàng, đầu nghiêng nghiêng, không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía bên kia.

Nàng đi tới căn nhà, "A Hu ~" nàng đã không còn hơi sức để kêu, một tiếng này ngay cả nàng nghe cũng cảm thấy không rõ.

A Hu trong nháy mắt cúi đầu, nhìn sang phía bên kia một chút, lại nhìn xuống phía dưới một chút, không tin vào mắt của mình, rõ ràng nó không thấy nàng đi đến.

"A Hu ngốc ~ ta đi từ phía bên kia không có nghĩa là ta sẽ trở về từ phía đó ~" nàng cong môi lên, tràn đầy uất ức, "Ta đã không còn hơi sức, ngươi còn để cho ta gọi nửa ngày ~"

A Hu rốt cuộc cũng xác định được, phốc một cái từ trên nóc nhà nhảy xuống, thẳng tắp lao về phía nàng.

A Hu rất nhẹ, nhưng vì thể lực nàng thiếu hụt nghiêm trọng nên dù nó có nhẹ như vậy nàng cũng ôm không nổi.

Nàng ôm nó ngã lùi lại phía sau.

Ưmh. . . . . . Nàng bị ngã ngửa trên nền đất, cộc vào đầu đau đến bất tỉnh, nhưng ngay cả hơi sức để kêu một tiếng nàng cũng không còn.

A Hu hình như cũng đã sớm đói chịu không được, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Bạch Mã.

Nàng kéo nhẹ lỗ tai A Hu, xoay đầu nó lại.

Nàng chỉ ch