
i họ. Hai con người tuy ở rất gần mà lại rất xa.
Hắn một mực nghĩ nàng đã chết còn nàng nhìn thấy hắn nhưng không thể nào đến bên hắn.
Trương Phi bước đến bên
hắn khuyên hắn quay về hắn không về. Chỉ đến khi Trương Phi nhắc đến con dân của hắn, trách nhiệm của hắn đối với tất cả người dân Phong Thiên
quốc mới làm hắn tỉnh ngộ. Hắn nói với nàng những câu nói sâu thẳm trong tim "Dương nhi, nàng yên tâm đi. Cả đời này ta chỉ yêu mình nàng tuyệt
đối không gần nữ nhân khác. Ta – phong Thiên Kỳ sẽ mãi mãi chỉ yêu một
người là Hoàng Song Nhật Dương".
Nước
mắt nàng rơi ướt đầy vai áo, con tim quặn thắt như bị ai dùng tay bóp
nghẹt. "Chàng hãy về đi, đừng tốt với ta như vậy. Nếu không ta sẽ không
có cách nào buông tay chàng. Ta cả đời này cũng chỉ yêu mình chàng. Hãy
quên ta đi, ta không thể mang lại hạnh phúc cho chàng".
Bóng dáng ấy ngày càng khuất dần, nàng cũng đứng lên lau khô dòng nước mắt "Tạm biệt chàng".
Một cơn đau đớn xuất phát từ tâm lan truyền đến ngực, nàng không cầm được mà phun ra một ngụm máu tươi.
- Mị dược trong người ngươi vì bị khống chế nên sẽ làm cơ thể ngươi
đau đớn tột cùng mỗi khi động tâm. Ngươi nếu muốn chết sớm hơn một chút
thì cứ việc để tâm mình dao động, nhưng ta nhắc ngươi một điều nếu ngươi chết sớm như vậy thì nhân gian cũng sẽ bị diệt vong theo ngươi thôi.
Bởi vì Sát Huyết Hồn trận chỉ có thể phá giải khi nó được khởi động và
chỉ có thể trong một canh giờ đầu mà thôi.
Giọng Thà Thiên vọng ra từ bên trong động.
Nàng bước vào trong động khuôn mặt trở nên lạnh lùng đáng sợ.
- Sư thúc, ta muốn rời khỏi đây tìm gia gia. Nếu người nhất quyết không chịu ta chỉ đành đắc tội.
Thấy Tà Thiên ngồi im bất động không trả lời. Nàng liền ra tay xuất thủ đánh về phía lão. Đây là lần đầu tiên nàng dùng hết công lực của mình. Tà
Thiên nhẹ nhàng vận công toàn thân bay bổng lên trên tránh né.
Thật không ngờ nội công của Tà Thiên lại phi thường như vậy. Tuy chân tay đã bị phế nhưng lão chẳng khó khăn gì tránh đòn của nàng.
Lúc này nàng mới đọc khẩu huyết, Bách Nhật thần kiếm đang vô hình liền hiện diện trước mặt. Đây chính là binh khí để thi triển "Bách Nhật Thần
công", là vật hộ thân của nàng. Thanh kiếm theo sự điều khiển của nàng
liền đâm thẳng về phía trước. Khi đến gần mục tiêu Bách Nhật thần kiếm
liền biến hình thành tám thanh kiếm trong suốt, mỗi kiếm chĩa vào một
hướng xung quanh người lão.
"Bách Nhật
Thần công" sao? Xem ra ngươi cùng tên nhóc Thiên Kỳ đó thật là có duyên, đúng là ý trời ha ha" Tà Thần trong lòng cười thầm, lúc đầu lão còn
tưởng lão hoang đồng sẽ truyền lại "Bách Nhật Thần công" cho tên ngốc
Phong Long thật không ngờ lại là đứa trẻ này. "Nhị đệ đúng là có con mắt nhìn người".
Tà Thần vận nội công tạo
thành một vòng bảo vệ tránh sự tấn công của bát kiếm. Miệng lão phi ra
một hạt nhỏ điểm trúng huyệt đạo của nàng khiến tám thanh kiếm đang tấn
công lão nhập lại trở về hình dáng của Bách Nhật thần kiếm rơi xuống đất rồi vô hình trong không khí.
- Ha
ha, quả là đủ lãnh huyết vô tình. Còn trẻ mà "Bách Nhật Thần công" đã
luyện đến tầng cao nhất. Nhưng có điều ngươi còn yếu về huyệt đạo, trận
pháp cũng chưa thông thạo. Nếu đấu với Tà Thần sẽ khó giành phần thắng,
ta sẽ thả ngươi đi với điều kiện ngươi phải học thành thạo phương pháp
điểm huyệt, cách bày trận pháp và luyện thành Thiên Lữ kiếm pháp.
Lão nói đúng, ngay cả lão nàng còn chưa đánh bại sao có thể đánh bại được Tà Thần.
- Vì sao phải luyện Thiên Lữ kiếm pháp?
- Đây là kiếm pháp do ta sáng tạo ra trong suốt tám năm qua để khắc chế Tà Thiên kiếm pháp.
- Được, ta sẽ ở lại, nhưng nhất định không phải vì sự uy hiếp của
ngươi mà là do ta muốn. Nếu có một ngày ta thực sự không muốn ở lại nữa
thì ngươi có cản cũng không được.
Nàng
sẽ cất giấu hết nỗi đau vào tận sâu bên trong. Hiện giờ quan trọng nhất
là Sát Huyết Hồn trận, nàng không thể để dân chúng phải gặp nạn, trong
đó có cha nàng và hắn. Nàng đã từng trải qua tập luyện khắt khe ở thời
hiện đại nên việc luyện tập gian khổ ở đây chẳng thể làm khó nàng.
Nàng siêng năng luyện tập từ sáng đến nửa đêm, nhờ có khả năng và sự chăm
chỉ chẳng mấy chốc nàng đã luyện xong Thiên Lữ kiếm pháp. Nhờ có sách cổ mà Tà Thiên đưa cho mà giờ nàng có thể điểm mọi huyệt đạo hơn thế nữa
nàng còn phát hiện ra cách kết hợp điểm các huyệt đạo mà chỉ nàng mới có thể giải huyệt. Nàng cũng biết cách dịch chuyển các huyệt trên người để tự giải huyệt cho mình. Cách bày trận cũng đã học xong, với tư chất
thông minh nàng cũng đã tự tìm ra cách giải trận của Tà Thiên.
Đã hai tháng trôi qua, đôi mắt nàng giờ đây chỉ còn lại ý lạnh lùng khiếp
sợ, nụ cười cũng không còn hiện diện. Tâm nàng đã định, nàng chỉ còn
sống được một tháng nữa nên nàng không thể bất cứ ai phải đau lòng vì
nàng, cách duy nhất là không mang lại cho họ bất kỳ niềm hy vọng nào.
- Sư thúc, tất cả những gì người yêu cầu ta đã làm xong. Giờ ta phải đi, người hãy bảo trọng!
Lúc này Tà Thiên ngẩng mặt nhìn nàng, ánh mắt đầy trìu mến.
- Tiểu nha đầu đến đây đứng tr