XtGem Forum catalog
Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326570

Bình chọn: 9.00/10/657 lượt.

thân quen khiến tâm nàng bình lại, ít nhất nàng sẽ không khóc nức lên vì sợ hãi.

Đã nhiều lần nàng lạc bước trong những cơn ác mộng và cần có ai đó ở bên kéo nàng ra khỏi cơn ác mộng ấy. Thế nhưng lần này lại khác, nàng có thể tự thoát ra khỏi nơi đó dễ dàng giống như tất cả mọi chuyện xảy ra đều do một tay kẻ nào đó sắp đặt. Điều này càng khiến nàng tin những gì vừa rồi xảy ra không phải mơ mà là thật.

Những ký ức trước khi nàng ngất đi đột nhiên ùa về, theo phản xạ nàng đưa tay chạm nhẹ vào bụng mình. Thế nhưng chính nàng cũng không biết tiểu bảo bảo có bình an hay đã....

Sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, trầm lặng nhìn chăm chú từng cử chỉ của nàng. Ánh mắt ấy sâu hun hút như màn đêm tĩnh lặng, bất giác trở nên xa lạ. Chưa bao giờ nàng cảm nhận được cái lạ lẫm đáng sợ như vậy, có phải hay chăng đây chính là điều kẻ bí ẩn đang muốn nói đến. Những người quan trọng nhất sẽ lần lượt rời bỏ nàng mà đi mà nam nhân đang ngồi trước mặt và tiểu hài tử sẽ là một trong số đó.

Không gian bỗng chốc xa lạ, dường như không nơi nào có thể chứa chấp một kẻ như nàng. Nàng muốn thu mình vào một góc thật nhỏ để tạm quên đi thế giới lạnh lẽo ngoài kia. Tiểu hài tử đã không còn và có lẽ hắn cũng vì thế mà căm hận nàng. Chợt câu nói của hắc y nhân giấu mặt văng vẳng bên tai nàng "ông trời vốn rất công bằng, kẻ cướp đi hạnh phúc của người khác suy cho cùng sẽ không bao giờ được hạnh phúc". Có lẽ đang ứng nhiệm trên người nàng rồi.

Nước mắt mặn chát rơi ra khỏi khóe mắt, là chứa đựng nỗi đau hay nỗi ân hận vô cùng? Tất cả là tại nàng! Tội nghiệp tiểu hài tử còn chưa kịp chớp mắt nhìn thế gian đã phải ra đi, kiếp này nó đầu thai làm hài tử của nàng có lẽ là điều sai lầm nhất. Thế gian bao nhiêu mẫu thân tốt, vì sao con lại vô phúc đầu thai làm con của nàng.

Tuy biết tình trạng nàng đã ổn định nhưng đợi đến khi nàng mở mắt hắn mới buông bỏ gánh nặng trong lòng. Hắn là không biết phải mở lời ra sao sau khi nàng tỉnh dậy, là trực tiếp hỏi về thân thế của nàng hay để nàng tự nói ra tất cả. Hắn sợ ngay cả hiện tại nàng vẫn không chịu chủ động mở lòng như vậy có nghĩa nàng chưa hoàn toàn tin tưởng hắn.

Hắn làm mặt lạnh im lặng nhưng không có nghĩa hắn vô tâm, chỉ là hắn đang chờ đợi một câu nói từ nàng. Thế nhưng nàng lại không đáp lời. Sự hoang mang và vô vọng từ đôi mắt nàng, những giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên gò má lại đánh tan chút cứng rắn trong lòng hắn và một lần nữa hắn lại thua dưới tay nàng.

-Nàng có gì muốn nói với ta không?

Hắn cất giọng, thanh âm trầm thấp kéo dần tâm trí nàng quay trở lại. Đương nhiên nàng có rất nhiều chuyện muốn nói. Nằm trong vòng tay hắn nước mắt nàng rơi càng nhiều hơn, là nàng có lỗi với hắn, là nàng đã không bảo hộ tiểu bảo bảo thật tốt.

-Thiên Kỳ, thiếp... xin lỗi, tất cả là do thiếp đã làm liên lụy đến tiểu bảo bảo. Thiếp...thiếp là mẫu thân không ra gì, thiếp thực sự đáng chết. Giờ bảo bảo đã không còn có phải chàng rất hận thiếp không....

Những ngôn từ gấp gáp xen lẫn tiếng nấc nghẹn ngào. Tuy vậy cũng đủ nhận ra tâm tư nàng đang nghĩ đến chuyện gì. Thì ra nàng nghĩ tiểu bảo bảo không còn nên mới có biểu tình như vậy. Thế nhưng hắn không muốn nói ngay sự thật cho nàng biết, đây sẽ là hình phạt thích đáng dành cho nàng để nàng không bao giờ mang tính mạng bản thân cùng tiểu bảo bảo ra đùa giỡn nữa.

-Nương tử, mọi chuyện đã qua rồi nàng đừng quá đau lòng. Ta tin tiểu hài tử sẽ không trách chúng ta đâu. Nhưng nương tử à, ta không hiểu vì lý do gì nàng lại đến cầu Đông ngoại thành.

Nàng sụt sùi quẹt ngang dòng nước mắt, bây giờ có nói ra mọi chuyện cũng còn ý nghĩa gì nữa, tiểu hài tử cuối cùng vẫn là do nàng hại chết, chuyện này mãi mãi không thể thay đổi được.

-Thiên Kỳ, xin chàng đừng nhắc đến chuyện này nữa được không....tất cả là tại thiếp, thiếp không nên đến đó, thiếp không nên là Nhật Song Vương, thiếp không nên tồn tại trên cõi đời này. Nếu có thể lựa chọn lại thiếp thà chết trong tay lũ bắt cóc năm đó, thiếp không muốn lại là Nhật Song Vương tranh quyền đoạt lợi, thiếp không muốn giết người....Thiên Kỳ à, thiếp không muốn!

Hiện tại nàng không thể giữ được bình tĩnh, nỗi đau mất đi tiểu hài tử quá lớn khiến tâm nàng đau đớn. Nàng điên cuồng dùng hai tay đánh mạnh vào ngực mình, giờ phút này chỉ có nỗi đau về thể xác mới có thể khiến nàng nguôi ngoai mặc cảm tội lỗi.

Không! nàng không thể để con một mình nơi địa phủ âm u lạnh lẽo. Nó còn bé như vậy chắc chắn se rất sợ. Khi còn sống nàng không thể bảo hộ cho nó vậy thì khi chết đi nàng sẽ đi theo chăm sóc nó. Nàng gia tăng lực đạo bàn tay, nhằm nơi đau nhất bên lồng ngực bên trái mà đánh tới.

-Nương tử, nàng làm gì vậy?

-Thiên Kỳ, để thiếp đi cùng con. Thiếp muốn ở bên cạnh chăm sóc cho nó. Cầu xin chàng để thiếp đi!

Cũng may hắn kịp thời bắt lấy tay nàng nếu không thì chính hắn là tội đồ thiên cổ giết chết nương tử và hài tử của mình. Là hắn sai rồi, hắn không nên làm như vậy để trừng phạt nàng. Là hắn ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình, không nghĩ đến nếu như nàng tin con đã mất thì sẽ đau đớn đến mức nào.

-Nương t