
này lớn lên con nhất định phải về phe phụ hoàng có nghe không.
Nàng hung dữ véo tai hắn một cái thật đau. Nam nhân này càng lúc càng to gan, hôm nay lại dám nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy, xem ra lâu nay nàng đã quá nhẹ tay rồi.
-Phong Thiên Kỳ, chàng dám nói như vậy ta sẽ mang con bỏ trốn, hay hồng hạnh vượt tường cho chàng xem!
Hắn vẻ mặt vô tội nhìn nàng, giống như đứa trẻ hư nhất quyết không chịu nhận sai.
-Nương tử, nàng nhéo tai ta đau như vậy không phải quá hung dữ thì là gì?
-Chàng còn dám cãi, được lắm để xem hôm nay thiếp có nhéo đau chết chàng không! Hư!
Hắn giả vờ sợ hãi, cầm bàn tay vừa nhéo tai hắn lên miệng thổi.
-Nương tử đừng tức giận, nàng nhéo tai ta khiến ta rất đau lòng, không phải ta sợ bản thân mình đau mà ta sợ bàn tay nhỏ này của nàng sẽ đau.
Thật không ngờ cái miệng này của hắn càng lúc càng dẻo, khiến cơn tức giận của nàng bỗng chốc tiêu tan. Đúng lúc nhớ đến chuyện quan trọng, sắc mặt nàng lại quay ngoắt 180 độ. Nàng vẻ mặt dịu dàng, yêu kiều nhìn hắn, kèm theo nụ cười hết sức dụ hoặc.
-Thiên Kỳ, mười tư tháng này thiếp muốn đến Linh Giác Tự.
-Không được! Nàng đã mang thai bảy tháng không được phép tùy tiện ra ngoài, hơn nữa đường đến Linh Giác Tự rất hiểm trở, nàng như thế này ta không an tâm.
Quả nhiên vừa nghe xong thái độ hắn đã thay đổi. Nam nhân này muốn nắng là nắng muốn mưa là mưa, đặc biệt sau sự việc lần trước nàng càng cảm thấy tính cách này ngày càng đáng sợ. Đó cũng chính là lý do mỹ nhân kế được đem ra sử dụng nhưng hình như đã thất bại.
-Nếu không an tâm chàng có thể đi cùng với thiếp hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời chàng. Chàng nghĩ xem, sau khi Nhiếp chính vương nắm triều chính Hoàng thái hậu đã đến Linh Giác tự, nguyện cả đời tụng kinh niệm phật để cầu phúc cho Phong Thiên quốc, chúng ta có phải hay không nên đến thăm người. Hơn nữa thiếp muốn cầu phúc cho tiểu bảo bảo, thiếp tin Phật tổ sẽ che chở cho thiếp và con.
Lời nàng nói không hẳn không có lý nhưng ngày mười tư... Chỉ có hắn mới biết đến đêm trăng tròn cơn đau đớn hành hạ hắn ghê gớm đến mức nào, mỗi lần như vậy hắn đau muốn chết đi sống lại, nếu là người thường có lẽ đã không chịu nổi. Nhưng hắn phải sống để che chở cho nàng và con. Nếu lần này hắn cùng nàng đến Linh Giác Tự, đến ngày cơn đau phát tác hắn sao có thể giấu giếm nàng.
-Nương tử, tâm ý của nàng Phật tổ sẽ hiểu rõ. Hay là như vậy đi, ta sẽ đích thân khởi giá đến Linh Giác tự thăm mẫu hậu và cầu phúc có tiểu bảo bảo.
Nàng sao không hiểu ý tứ của hắn. Lại muốn nàng an phận ở nhà sao? Quả thực nếu chuyện không quan trọng nàng cũng không muốn đường đột ngay trong lúc này đến Linh Giác Tự, đợi sau này có dịp sẽ đến sau, nhưng chuyện rất cấp bách, ngày nào chưa giải quyết xong tảng đá trong lòng vẫn chưa được bỏ xuống.
Hôm nay không được cũng phải được, cho dù dở mọi chiêu thức nhất định khiến hắn đồng ý.
-Thiên Kỳ, thiếp hiểu chàng lo lắng cho thiếp. Thế nhưng hôm qua thiếp gặp ác mộng, có người nói sẽ mang con của thiếp đi, thiếp thực sự rất lo. Không đích thân đến Linh Giác Tự cầu phúc thiếp không an tâm. Thiên Kỳ.......
Đôi mắt nàng sớm đã ngập nước, vẻ mặt đau lòng đến chết khiến tâm hắn bắt đầu dao động. Hắn không biết mình phải làm sao cho đúng, để nàng đi một mình hắn không an tâm, còn nếu hắn đích thân đưa nàng đi thì làm sao để giấu giếm nàng. Thực sự đau đầu mà.
Sự thay đổi nhỏ của hắn nàng đã nhìn thấy, đây có lẽ là cơ hội tốt nhất để ra đòn phủ đầu. Nghĩ vậy nàng vùi sâu vào ngực hắn thút thít.
-Thiên Kỳ.... Thiếp rất sợ, nếu con có mệnh hệ gì thiếp sẽ không sống nổi. Từ nhỏ thiếp đã rất cô độc, thiếp không muốn bất kỳ ai bên cạnh bỏ thiếp mà đi...
Những lời này giống như giọt nước tràn ly, tâm tình hắn đã thuận theo nàng rồi. Hắn không nhẫn tâm nhìn nàng đau khổ như vậy. Thôi thì hắn sẽ đi theo dốc sức bảo vệ nàng, còn chuyện kia hắn cố gắng không để bại lộ.
-Được rồi, ta sẽ đưa nàng đến Linh Giác Tự, đừng khóc nữa Dương nhi....
................................................
Đoàn người khởi giá đến Linh Giác Tự. Tất cả đều được chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng, đặc biệt số người hầu hạ và hộ giá hoàng hậu nương nương tăng gấp đôi. Đến Linh Giác Tự bình thường cần ba ngày ba đêm nhưng để đảm bảo an toàn tuyệt đối đoàn phải khởi hành trước hai ngày.
Trong suốt chuyến đi hắn luôn bên nàng như hình với bóng, mà nàng cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, nghỉ ngơi đúng giờ, dùng thuốc đúng giờ, tất cả đều theo đúng dặn dò của thái y.
Linh Giác Tự tọa lạc trên ngọn núi Long Đĩnh được mệnh danh nơi hổ tựa rồng bay, quả thực không hổ danh là nơi quy tụ linh khí trời đất. Tứ phía thanh tịnh, mang phong thái linh thiêng hiếm có.
Xưa nay việc cả hoàng thượng và hoàng hậu đến Linh Giác Tự chưa từng có, thân là trụ trì Vô Không đại sư phải đích thân ra đón tiếp. Vừa nhìn thấy hắn và nàng đang đứng trước Linh Giác Tự, sắc mặt Vô Không đại sư khẽ biến nhưng rất nhanh thay bằng vẻ mặt bình thường. Biểu tình này đương nhiên không thể qua mắt nàng và hắn.
Nàng nghĩ Vô Không đại sư đã nhìn thấy sự khác biệt trên người nàng, sự ti