
nh càng tốt, nếu như Phong Mạc Vũ quay trở về biết cô bỏ trốn thì chắc chắn hắn sẽ huy động binh lính
chặn hết các ngả, đến lúc đó cô sẽ rất thê thảm.
Xuân Mãn lâu đã ở trước mặt, lúc này Tiểu Hồng mới buông lỏng một chút. Chỉ
cần bước vào đó thì Hoa tỷ nhất định có cách đưa cô rời khỏi kinh thành, cả đời này không bao giờ quay trở lại. Chỉ cần không có Phong Mạc Vũ,
chỉ cần cô và con có thể sống cùng nhau thì khổ cực đến mấy cô cũng chịu đựng được.
Bất giác Tiểu Hồng cảm thấy
lạnh sống lưng tựa như đang bị một ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào, cô xiết
chặt hai tay đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không có gì khác lạ, có lẽ cô đã quá nhạy cảm rồi.
Kia là Tiểu Bạch
tỷ, Tiểu Hồng vừa nhìn thấy người này xuất hiện đã vui mừng chạy đến,
miệng định gọi lớn tên cô nhưng bất ngờ cánh tay lại bị thứ gì đó rất
lạnh giữ chặt khiến cô không thể nào đi tiếp, ngay cả miệng cũng bị chặn lại khiến những thanh âm chưa kịp thốt ra bị nuốt vào bên trong.
Đôi môi ấy mang dư vị buốt giá, ánh mắt ấy bén nhọn tựa như thanh chủy thủ
có thể xuyên qua đối phương một cách tàn bạo và đau đớn, ở hắn toát ra
sát khí nồng đậm khiến Tiểu Hồng run lên, toàn thân cứng nhắc không dám
phản kháng.
"Không thể nào, tại sao hắn
lại có thể xuất hiện ở đây. Không thể, nếu bây giờ không thoát khỏi thì
cả đời này sẽ không bao giờ có cơ hội".
Ý thức được mối nguy hiểm sâu sắc Tiểu Hồng bắt đầu giãy giụa phản kháng, cô muốn hét to để Tiểu Bạch tỉ có thể nghe thấy. Thực tế là Tiểu Bạch
có nghe thấy thanh âm gì đó hình như là gọi tên mình nhưng khi hướng mắt nhìn xung quanh thì chẳng có gì khác lạ ngoại trừ một đôi nam nữ đang
cãi nhau trên đường, nữ tử hình như rất tức giận lại còn giãy giụa cố
gắng thoát khỏi nam nhân, lúc này nam nhân không có nói gì chỉ trực tiếp áp môi mình vào môi nữ tử. "Hazz, cũng thật lãng mạn nha".
Nhận thấy Tiểu Bạch tỉ đang hướng mắt về phía mình Tiểu Hồng cố gắng thoát
khỏi Phong Mạc Vũ hy vọng người đằng xa có thể nhận ra cô nhưng ánh mắt
Tiểu Bạch lưu lại không quá hai giây sau đó lại tiếp tục tươi cười đón
khách. Tiểu Hồng khóc không ra nước mắt, Tiểu Bạch tỉ không nhận ra cô
và cơ hội của cô đã tan thành mây khói.
Phong Mạc Vũ vô cùng tức giận, trực tiếp vận khinh công mang Tiểu Hồng hồi
phủ. Trên suốt chặng đường về cô không hề có bất kỳ phản ứng nào chỉ
lặng im để Phong Mạc Vũ ôm đi giống như một người đang bình tâm nhắm mắt chờ đợi cái chết được báo trước.
Phong
Mạc Vũ quăng Tiểu Hồng xuống giường, con ngươi đỏ ngầu đầy rẫy những sợi tơ huyết nhìn thẳng vào nữ tử trước mặt. Hắn không thể tha thứ cho nữ
tử này, lại dám bỏ trốn trở về Xuân Mãn lâu, nếu hắn không tình cờ bắt
gặp thì có thể giờ này nàng đã nằm rên rỉ dưới thân tên nam nhân vô sỉ
nào đó.
Tiểu Hồng bị ném một cú rất đau
khiến cả đầu óc choáng váng, cô không lo lắng cho bản thân mình nhưng
tiểu hài tử của cô có khả năng vì cú ngã vừa rồi mà bị thương tổn. Cô
vội vàng đưa tay lên bụng như để trấn an rằng "có mẫu thân ở đây con
đừng sợ".
Phong Mạc Vũ hiện tại đã hoàn
toàn hóa thành ác quỷ, hắn từng bước tiến đến cạnh giường, nhìn nữ tử to gan trước mặt không hề có chút biểu tình hối lỗi khiến cơn tức giận của hắn ngày càng lớn hơn. Hắn đưa tay bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của cô
thanh âm tuyệt tình rét buốt vang lên.
- Nói! Vì sao lại làm như vậy?
Bàn tay hắn bởi vì tức giận mà tăng thêm lực đạo, Tiểu Hồng không thể trả
lời mà dưỡng khí cũng đã cạn, khuôn mặt cô đỏ ửng mọi thứ trước mặt
dường như đã mờ dần. Đến khi tưởng chừng không chịu đựng thêm được nữa
Phong Mạc Vũ mới buông lỏng cánh tay.
-
Ngươi tránh xa ta ra, tên mặt người dạ thú! Ngươi đừng mơ tưởng sẽ làm
hại con ta, nói cho ngươi hay nếu như con ta có mệnh hệ gì ta thề sẽ
giết ngươi chôn cùng!
Phong Mạc Vũ nhất
thời cứng người. Hắn cũng không nói thêm gì trực tiếp cầm cổ tay của
Tiểu Hồng bắt mạch, bắt xong khuôn mặt hắn so với lúc đầu lại càng tối
hơn.
- Tại sao lại không dám cho ta biết? Nói! Nó có phải là con của bổn vương không?
Tiểu Hồng dùng toàn lực thu cánh tay về, hai tay theo phản xạ ôm chặt lấy
bụng mình. Với phản ứng của Phong Mạc Vũ cô chỉ biết lặng im mà ai oán.
Hắn hại cô bây giờ lại nghi ngờ chính đứa con của mình, muốn tự tay giết chết con mình, ông trời có mắt, tên lòng lang dạ thú như hắn sớm muộn
gì cũng bị báo ứng. Tiểu Hồng bất lực cất tiếng cười, cười thê lương chế nhạo một người cha vô nhân tính.
- Ha ha, nó không phải là con ngươi, nó là con ta, chỉ một mình ta mà thôi!
Câu nói của Tiểu Hồng như vạn mũi dao bén nhọn đâm vào tim Phong Mạc Vũ,
chính miệng nàng đã chịu thừa nhận đó không phải con hắn, hắn đã hiểu vì sao nàng lại to gan dám trốn về Xuân Mãn lâu, phải chăng nàng trở về để tìm tên nam nhân vô sỉ đó.
- Nói, cha của nghiệt chủng này, tên nam nhân vô sỉ đó là ai?
- Hư, ngươi biết không, cha của con ta đúng là một nam nhân vô sỉ, một kẻ lòng lang dạ thú, có nằm mơ ta cũng muốn cầm dao giết chết hắn! Hắn ta
nhẫn tâm chiếm đoạt ta, nói muốn chịu trách nhiệm với ta nhưng rồi sao
chứ? Hắn ngay lập tức trở mặt, giam