
ờ là thiếp chứ không phải cô nương ấy, chàng hãy tin thiếp.
Nàng chẳng biết vì sao nàng lại muốn giải thích và xác nhận từ trước đến giờ người yêu hắn, thương hắn là tâm hồn nàng chứ không phải thân xác này. Có phải chăng lúc ấy nàng bỗng dưng hiểu bản thân mình sợ hãi hắn không chấp nhận nàng đến nhường nào.
- Nương tử, vi phu không quan tâm thân xác này là ai, vi phu chỉ quan tâm người ta yêu chính là nàng, là con người thật sự của nàng. Nương tử à, ngày mai sau khi thức dậy, dù có chuyện gì xảy ra thì nàng hãy nhớ vi phu làm tất cả vì nàng, hiểu chưa? Nàng có thể gọi ta một tiếng "phu quân" được không.
Nàng vui mừng biết bao khi biết được hắn dù biết được nàng không phải người hắn quen lúc nhỏ nhưng vẫn không quan tâm. Nàng đã không trao nhầm tình cảm cho nam nhân này và càng không bao giờ hối hận vì đã trao hết tất cả cho chàng.
- Phu quân, thiếp yêu chàng...
Tiếng gọi phu quân ấy mới thiết tha, mới ấm áp làm sao. Cuối cùng hắn cũng được nghe nàng gọi một tiếng "phu quân", cả đời này hắn sống đã không còn gì để nuối tiếc rồi.
- Nương tử, ta cũng yêu nàng.
Hắn đặt nụ hôn ngọt ngào lên bờ môi anh đào đỏ mọng, một chút ngọt, một chút mặn, một chút đắng, một chút hạnh phúc hòa quyện với nhau thấm nhuần vào tâm trí hắn. Vị mặn của những xót xa, đau đớn con người ta gửi vào nước mắt, đó là thứ dư vị thiêng liêng của tình yêu chân thành, cũng chỉ có tình yêu chân thành người ta mới có thể khóc vì nhau, hy sinh vì nhau không tiếc bản thân mình.
Ngoài kia màn đêm tĩnh mịch khoác trên mình áo bào đen thẫm, cơn gió rét buốt nặng trĩu sà vào then cửa quyến luyến chẳng muốn rời. Những cánh đào la đà rơi xuống nền đất lạnh lẽo mà chẳng thể trở mình bay tiếp. Những con người nhỏ bé bị màn đêm vô tình nuốt chửng, để rồi ngày mai khi bình minh thức giấc người chẳng thể quay về bên ta hát tiếp khúc tương phùng.
...........................
- Thiên Kỳ, chàng đừng làm thiếp sợ. Chàng bị làm sao vậy, trả lời thiếp đi...
Hắn khuôn mặt tái nhợt, dòng máu đỏ tươi theo khóe miệng trào ra. Máu đỏ tràn xuống bàn tay trắng nõn nà, càng khiến tâm nàng đau xót.
Sau nửa canh giờ độc dược mới phát tác, vì vậy nàng đã cùng hắn hưởng trọn nửa canh giờ hạnh phúc. Sao hạnh phúc của nàng lại ngắn ngủi đến vậy, chỉ được đong đếm bằng giờ thậm chí là bằng phút. Ông trời ơi, thực ra ông đang bố thí cho con chút hạnh phúc ít ỏi hay đây mới chính là đớn đau ông bắt con phải chịu đựng?
- Nương tử, nàng đừng khóc.... Hãy nhớ rằng vi phu làm tất cả là vì nàng...
Hắn dùng chút sức lực ít ỏi vươn bàn tay lau đi hàng nước mắt đang lăn dài trên khóe mắt nàng. Hắn sẽ không thể ở bên cạnh bảo vệ nàng nữa rồi, vì vậy hắn không muốn nàng phải khóc, như vậy hắn sẽ trở thành hồn ma không tan ngàn năm quanh quẩn bên nàng mất.
- Thiên Kỳ, tại sao chàng lại gạt ta, tại sao lại như vậy? Chàng nghe đây, nếu chàng có mệnh hệ gì thì cả đời này ta sẽ hận chàng...
Hắn chỉ nghe được loáng thoáng những lời oán trách của nàng, rằng nàng hận hắn. Hắn vô thức cười khổ một tiếng, thà rằng để nàng hận hắn chứ hắn không muốn hắn hận chính mình. Hắn mệt rồi, hắn muốn nghỉ ngơi rồi. Thứ độc dược ấy đang ru hắn mơ nàng vào giấc ngủ, êm ái và triền miên, đôi mi hắn nặng quá....
"Nương tử à.....vi phu buồn ngủ rồi, vi phu biết phải làm sao đây?"
..............................................................................
Hắn từ từ khép mi mắt, bản thân vô lực nằm bất động trong vòng tay nàng. Mặc cho nàng đau đớn cất từng tiếng bên tai gọi hắn dậy, mặc cho gió lạnh từng cơn khẽ rít qua khung cửa nhỏ gọi hắn dậy, hắn bỏ mặc hết thảy chìm sâu vào cơn buồn ngủ đầy mê hoặc.
Mọi người có mặt bên cạnh hắn, đau đớn, tiếc thương tất cả đều không thể diễn tả hết tâm trạng của họ lúc này. Dẫu biết rằng hắn sẽ lựa chọn kết cục như vậy, dẫu biết rằng thời khắc này sẽ đến từ trước nhưng sao bản thân họ vẫn không thể làm cho nỗi đau nguôi ngoai đi đôi chút.
Chứng kiến nữ nhi đau khổ như vậy Lạp Lan Lục Ngọc đau đớn gấp bội phần, người làm mẫu thân như và không thể giúp được gì, chỉ có thể giương mắt nhìn chúng nó xa rời nhau.
- Dương nhi, con hãy nghe mẫu thân, Thiên Kỳ làm tất cả là vì con...
Nàng bất giác bật cười, tiếng cười tê tái đến tim gan. Tất cả đều biết, chỉ có nàng không biết. Họ biết hắn sẽ vì nàng mà hy sinh bản thân mình, tại sao lại có thể tỏ ra không có chuyện gì, cười nói vui vẻ thậm chí còn chúc phúc cho nàng. Sao họ lại có thể nhẫn tâm như vậy?
- Tại sao lại giấu con? Tại sao? Con hận tất cả mọi người!
Nàng thét lên thật lớn, nàng oán hận tất cả, oán hận cả bản thân mình.
Ngày nào hắn còn ôm thân thể lạnh ngắt của nàng trong lòng, đôi mi vì khắc khoải đợi chờ mà trĩu nặng ấy mà giờ đây chính nàng lại là người ôm hắn trong lòng mình. Hắn bị như vậy là do nàng, tất cả là vì nàng, thử hỏi làm sao nàng có thể tha thứ cho bản thân mình.
Mắt nàng khô rồi, cạn rồi. Chẳng hiểu vì sao cõi lòng tê tái mà nước mắt chẳng thể rơi xuống. Nàng vô thức nhìn về khoảng không cô độc, nó cô độc tựa như trái tim của nàng vậy.
Hỏa vương và lão hoang đồng lần lượt