
đặt tay nàng vào bàn tay hắn.
- Hãy chăm sóc nữ nhi của mẫu thân thật tốt....
- Nhạc mẫu yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho nàng...
Nàng hồi hộp cảm nhận bàn tay thô ráp của hắn. Thị lực mất đi khiến những giác quan còn lại bén nhọn hơn hẳn, nàng có thể cảm nhận được trái tim hắn cũng đang bị loạn nhịp. Nàng như đứa trẻ không thấy đường, tùy ý đi theo sự chỉ dẫn của hắn, mãi đến khi nghe thấy tiếng của bà mối nàng mới nhận ra đó là lễ đường.
- Giờ lành đã đến. Nhất bái thiên địa.... nhị bái cao đường..... phu thê giao bái....đưa vào động phòng....
Mỗi lần giọng nói của bà mối thoát ra nàng đều cúi đầu lạy một cái. Tuy không nhìn thấy mọi chuyện diễn ra bên ngoài nhưng nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được nàng và hắn đồng nhất cúi đầu, đồng nhất lạy, tựa một cặp phu thê ân ái đồng tâm đồng lòng.
Nàng được bà mối dẫn vào một căn phòng nhỏ, có lẽ là phòng hoa chúc. Nàng ngồi một mình trên giường, cảm nhận nội tâm mình đang lo lắng. Đây là lần thứ hai nàng ngồi trong phòng hoa trúc, cùng là đợi một người, tuy nhiên cảm giác lại hoàn toàn khác biệt. Lần trước nàng và hắn chưa có quen biết thậm chí nàng còn nghĩ hắn là một tên hoàng đế già ham mê nữ sắc không hơn không kém, lần đó hắn đến rất muộn, sau đó quăng vài câu nói lạnh lùng rồi bỏ đi. Lần này thì khác, hắn và nàng là thực tâm yêu nhau, có trời đất chứng giám. Chắc chắn hắn sẽ không giống lần trước, không ngang tàn và lạnh lùng như vậy.
Quả thật cảm giác chờ đợi thật không dễ chịu chút nào. Tuy mới vừa bước vào chưa lâu nhưng nàng có cảm giác đã mấy canh giờ trôi qua vậy. Nàng lo lắng nắm chặt vạt áo, không biết lúc sau sẽ có chuyện gì xảy ra nhỉ? nàng và hắn sẽ...sẽ làm chuyện trong xuân cung đồ. Mà mắt nàng lại không nhìn thấy gì cả, liệu có thể không làm có được không? Nghĩ đế đây khuôn mặt nàng bỗng nhiên nóng rực, nàng phải lấy tay che hai má tránh để người khác nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của mình lúc này.
- Nương tử, nàng đang nghĩ điều gì vậy?
Nàng giật nảy mình giống như kẻ gian bị người ta bắt gặp vậy. Cũng không biết hắn vào phòng từ lúc nào, tại sao nàng lại không hề hay biết. Ngày hôm nay đích thực cảnh giác của nàng quá kém!
- Chàng...chàng vào từ khi nào, sao thiếp không biết.
- Ta vào từ nãy rồi, tại nương tử quá chú tâm suy nghĩ nên không nhận ra thôi.
Hắn vừa nói vừa bước đến bên cạnh giường, dùng cây gậy bà mối đã chuẩn bị sẵn để lấy khăn trùm đầu của nàng ra. Nàng cúi đầu e thẹn, hai tay càng lúc càng nắm chặt vạt áo của mình. Cảm giác có một ánh mắt nóng rực nhìn vào người mình khiến nàng không được tự nhiên.
- Thiên Kỳ à, chàng đừng nhìn thiếp như vậy có được không? người ta rất...ngại...
Hắn bị vẻ đẹp của nàng làm cho choáng ngợp, phút chốc chưa thể điều chỉnh hành động của mình. Mãi đến khi nàng lên tiếng nhắc nhở hắn mới thôi nhìn.
- Nương tử, sao nàng biết vi phu đang nhìn nàng? Hôm nay nàng quả thực rất đẹp. Bây giờ chúng ta uống rượu giao bôi nhé.
Hắn rót rượu ra hai ly nhỏ, sau đó đặt vào tay nàng một ly. Hai người vòng tay uống cạn chén rượu nồng. Nàng vẫn tiếp tục biểu hiện lo lắng, vạt áo dưới thân xem chừng sắp bị nàng vò nát rồi.
Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, nàng lại ngồi xích ra một chút, cứ như thế cho đến khi nàng hết chỗ để lui nữa, bởi vì đã ngồi đến cuối giường rồi. Biểu tình e hẹn của nàng sao lại đáng yêu đến vậy, khiến hắn không thể cầm lòng mình mà hôn nhẹ lên trán nàng.
- Nương tử, lấy được nàng vi phu vui lắm. Đây là ngày hạnh phúc nhất trong đời của vi phu.
Nàng nhỏ nhắn nép vào ngực hắn, thật chậm nghe từng nhịp tim phát ra trong lồng ngực ấm nóng của hắn. Nàng thì thào cất tiếng tựa một chú chim nhỏ bé đang cần sự bảo bọc.
- Thiên Kỳ à, thiếp cũng vậy. Thiếp rất hạnh phúc khi được gả cho chàng. Chàng biết không, thiếp chưa từng nghĩ mình sẽ được hạnh phúc, bởi vì thiếp đã giết rất nhiều, rất nhiều người. Thật không ngờ ông trời đã quá thương xót thiếp, đã rộng lòng ban cho thiếp hạnh phúc to lớn này. Tuy thiếp không nhìn thấy gì, thiếp sợ bóng tối nhưng ở cạnh chàng thiếp không còn sợ gì nữa.
- Nương tử, dù còn sống hay đã chết vi phu cũng sẽ mãi ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng. Ngày xưa khi còn là tiểu hài tử, ta rất căm ghét Nhật Dương nàng, bây giờ nghĩ lại mới biết đó là nhân duyên ông trời sắp đặt từ trước, ta thật cảm ơn ông trời đã sắp đặt nhân duyên này cho ta.
Nàng ngồi thẳng dậy, thôi không tựa vào ngực hắn nữa. Hắn coi trọng chuyện quá khứ như vậy, liệu khi biết được nàng không phải "Nhật Dương" mà hắn đã quen biết từ trước thì liệu hắn có oán hận nàng đã lừa gạt hắn hay không? Dù sao sau này cũng là phu thê, nàng không muốn giấu giếm hắn bất kỳ điều gì,
- Thiên Kỳ, thiếp có một chuyện muốn nói cho chàng biết....thiếp không phải là Nhật Dương đã gặp chàng lúc nhỏ....
Hắn không khỏi bị lời nói của nàng làm bất ngờ.
- Nàng không phải Nhật Dương?
- Đúng, thiếp là một hồn ma từ một nơi rất xa, rất xa đến đây. Nơi ấy cách nơi này ít nhất mấy nghìn năm, thiếp vô tình nhập vào thân xác Nhật Dương thời cổ đại, vì vậy thiếp không phải cô ấy. Nhưng từ lúc gặp mặt chàng trên phố đến bây gi