XtGem Forum catalog
Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326163

Bình chọn: 7.00/10/616 lượt.

bắt mạch cho hắn. Mạch tượng yếu ớt, hơi thở ngắt quãng, đây là dấu hiệu của con người ta khi đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, cái ranh giới ấy nhỏ bé và mỏng manh, nếu chỉ có chút sơ xảy tất cả sẽ chấm hết.

- Độc của Thiên Kỳ trúng phải ta chưa từng gặp bao giờ, tuy nhiên có thể khẳng định độc dược này cực kỳ độc. Tuy nhiên Thiên Kỳ vẫn còn mạch đập, chuyện này rất lạ. Xú nha đầu, viên Giải Bách Dược con có mang theo bên mình không?

Giải Bách Dược? Đúng là lúc trước nàng có một viên, chỉ có điều hiện giờ đã không còn nữa.

- Gia gia, không còn nữa rồi... Con đã dùng nó giải độc cho Thiên Kỳ lần trước rồi.....

Nàng trả lời trong tiếc nuối và tuyệt vọng, nếu lần đó tại Phụng Hoàn cung khi phát hiện ra Tiêu Cốt đan nàng vạch trần Ngọc quý phi ngay lúc đó để cứu hắn thì có lẽ viên Giải Bách dược đã không phải dùng đến. Tại nàng, tất cả là tại nàng!

- Thì ra là vậy, có lẽ do Thiên Kỳ đã từng dùng Giải Bách dược nên dược lực trong cơ thể vẫn còn một chút. khi độc tính xâm nhập chút dược còn lưu lại đã giải được một phần độc, vậy nên hiện tại Thiên Kỳ vẫn còn mạch đập.

Nghe xong nàng mới hồi phục lại chút tỉnh táo. Nếu nói như vậy có nghĩa tìm được một viên tương tự Bách Giải dược sẽ có thể cứu hắn sao? Dù còn một tia hy vọng nàng cũng quyết không buông, phu quân của nàng không thể cứ như vậy mà rời bỏ nàng được....

- Gia gia, Giải Bách dược còn viên thứ hai không?

Lão hoang đồng lắc đầu thở dài. Giải Bách dược trên thế gian chỉ có một, năm xưa võ lâm xảy ra đại loạn cũng là vì nó, cuối cùng lão là người may mắn có được. Độc dược trên người hắn vẫn còn nhiều nên hắn mới hôn mê bất tỉnh như vậy. Để giải độc thì cần phải tìm ra thuốc giải hoặc phải tìm cách ép chất độc ra ngoài. Giải bách dược là thứ bảo bối chuyên để giải độc, còn ép chất độc ra ngoài thì có Băng Tằm ngàn năm, tiếc là Băng Tằm đã bị kẻ khác bắt mất, muốn triệu tập về cũng không thể.

- Xú nha đầu, con phải thật bình tĩnh, gia gia và tam sư bá sẽ tìm cách để cứu Thiên Kỳ. Giải Bách dược và Băng Tằm ngàn năm đều không còn, nhưng ta tin sẽ tìm ra cách.

Nhìn nàng đau khổ như vậy lão không an lòng, chỉ còn cách trấn an tinh thần, chuyện đến nước nào hay nước đó. Tuy nói ra những lời này nhưng bản thân lão lại không tránh khỏi hoang mang. Độc tính mạnh, cơ thể hắn lại quá yếu, không biết đến khi nào hắn không thể cầm cự được nữa, nếu không tìm ra sớm cách giải độc e rằng mọi chuyện sẽ xấu đi.

- Gia gia, người nhắc đến băng tằm ngàn năm là có ý gì?

- Xú nha đầu, Băng Tằm ngàn năm chính là sinh vật có thể hút mọi chất độc ra ngoài cơ thể, chỉ có điều....con biết rồi đấy, lúc trước nó đã bị kẻ khác bắt mất rồi....

Nàng vừa nghe xong tâm tình đã nhẹ hẳn. Đúng là lúc trước bị Tà Thần bắt nhưng chính nàng đã thu phục Băng Tằm ngàn năm về, chỉ có điều nàng không mang theo bên mình, đã để nó ở Trúc Mai điện mất rồi.

- Gia gia, Băng Tằm ngàn năm đang ở Trúc Mai điện trong hoàng cung.

- Nha đầu, con nói sao? tại sao Băng Tằm ngàn năm lại ở chỗ con?

- Gia gia, chuyện rất dài, hiện tại con sẽ dùng âm công gọi nó đến đây, người chờ con.

Tiểu Thanh vội vã đi bẻ một cành trúc mang về cho nàng. Lá trúc nhẹ nhàng đặt trên môi, âm thanh của bản nhạc vi vu theo gió, nàng chỉ biết thổi mong sao Băng Tằm ngàn năm có thể sớm quay về.

Đã hơn một tuần hương rồi, tại sao Băng Tằm vẫn chưa về tới, có phải chăng đã gặp chuyện, hay bị người ta bắt mất trên đường trở về, hay là nàng đã đậy nắp bình rượu quá chặt, hay là Băng Tằm đã không còn thích nghe khúc nhạc này nữa... Hắn vẫn còn trong tình trạng nguy kịch, nếu Băng Tằm không về nàng biết phải làm sao...

Vô số ý nghĩ đang nảy sinh trong tâm trí nàng, thời gian trôi qua một khắc thì mạng sống của hắn càng ngắn đi một tấc. Còn nàng? Chỉ có mỗi việc nhỏ nhoi là gọi Băng Tằm trở về cũng không thể, nàng thật là vô dụng!

Thanh âm phát ra ngày càng hỗn loạn giống như tâm trí nàng, cho đến khi chiếc lá trúc bị lực đạo trên tay nàng bứt làm đôi thì nàng đã không thể khống chế được tâm tình của mình. Nàng bật khóc tựa một đứa trẻ vô năng và bất lực.

- Tại sao? Tại sao ta lại không thể gọi Băng Tằm trở về. Thiên Kỳ, thiếp có lỗi với chàng....

- Xú nha đầu, con phải bình tĩnh mới có thể gọi Băng Tằm ngàn năm trở về. Băng Tằm thích khúc nhạc con thổi bởi vì khi ấy tâm hồn con rất tĩnh lại đặt hết bản thân vào đó. Con nghe ta, hãy gạt bỏ hết tất cả ra khỏi tâm trí, đừng lo lắng gì hết, chỉ cần con thực tâm thổi khúc nhạc này thì Băng Tằm sẽ về.

Vừa rồi là do nàng quá nóng vội nên đã quên mất những điều căn bản của âm công, đúng là nàng đã quá nóng vội và gấp gáp. Nàng quay sang nhìn hắn sau đó hít thở thật sâu, đôi mắt khẽ nhắm lại và bắt đầu lại khúc nhạc.

Quả nhiên hơn một tuần hương nữa trôi qua, thanh âm "Rạo rạo" từ đâu đó phát ra ngày càng lớn. Không còn nhầm lẫn gì nữa, đây chính là tiếng phát ra từ Băng Tằm ngàn năm.

Từ khe cửa, một con vật nhỏ bằng ngón tay, trên mình toát ra ánh sáng lấp lánh. Con vật bò vào trong phòng rồi lần theo nơi phát ra thanh âm mà bò tới. Lão hoang đồng vội mở bình