
tại đang đứng ở trước cửa sổ ngẩn người. Gió hè thổi
tới, áo sơmi trắng của cậu ấy khẽ lay động trong gió, ánh mắt nhìn về phía
ngoài cửa sổ, khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ xa cách… Đàn ông nhà tôi lúc ngẩn
người cũng đẹp trai như vậy, thật bó tay !
Tôi
lặng lẽ đi đến phía sau, kiễng chân che mắt cậu ấy, “Đoán, đoán xem là ai?”
Tiền
Đường nhếch miệng cười, “Là bà xã của anh.” Cậu ấy nói xong, kéo
tay của tôi xuống, đưa tới bên môi hôn.
Tôi
đỏ mặt rút tay về, thở dài. Vì sao mỗi lần tôi muốn đùa giỡn cậu ấy, cuối cùng
kẻ bị đùa giỡn lại là tôi ? o(╯□╰)o
Tiền
Đường xoay người, một tay đỡ thắt lưng tôi, một tay nhẹ nhàng kéo kéo cái mũi
tôi, “Thi thế nào rồi?”
“Còn
phải hỏi sao, em là ai chứ. A, em kể cho anh nghe, vừa rồi em đã làm một chuyện
cực kỳ bảnh!” Tôi đem chuyện với bác Trương lúc nãy nói cho Tiền Đường, “Thế
nào, em lợi hại chưa?”
Tiền
Đường hôn lên mặt tôi một cái, “Bà xã, thật là lợi hại!”
Tôi
đắc ý, giống như con Khổng Tước kiêu ngạo, lôi kéo Tiền Đường đi ra ngoài,
“Giáo sư tìm anh nói cái gì ?”
“Hỏi
về sau anh có tính toán gì không.”
“Sau
đó thì sao?”
“Ông
ấy đề nghị anh xuất ngoại.”
“Chuyện
tốt đó, hiện tại anh học tiếng Anh cũng không kinh khủng như lúc trước, thử một
chút xem.”
Tiền
Đường cúi đầu không nói chuyện.
Tôi
cảm thấy lạ, hỏi cậu ấy: “Sao vậy, anh không muốn đi?”
Tiền
Đường buồn bực lên tiếng: “Em bỏ được anh sao?”
A
a, thì ra là vì chuyện này. Người này, mắt thấy cũng hai mươi tuổi rồi, làm sao
vẫn giống như trẻ con vậy. Tôi kéo vai cậu ấy, cười nói: “Đương nhiên bỏ được.”
Vẻ
mặt của Tiền Đường hết sức rối rắm, “Nhưng anh luyến tiếc em.”
Tôi
đành phải khuyên nhủ, “Em nói em bỏ được anh cũng tin sao? Nhưng mấu chốt là
anh không thể vì tình cảm mà làm trễ nãi tiền đồ.” Hơn nữa, nếu dì Đường biết
anh vì luyến tiếc bà xã mới không xuất ngoại, không chừng sẽ nảy sinh ý định
chém chết em mất.
Tiền
Đường đáp: “Tiền đồ với xuất ngoại căn bản không có quan hệ tất yếu, tai hoạ từ
nước ngoài trở về cũng không ít. Chỉ cần là nhân tài, ở nơi nào cũng như nhau.”
Tôi
vỗ vai cậu ấy, “Tài ăn nói không tệ, nhân tài.”
Tiền
Đường nhíu mày, “Chỉ cần tìm được con đường thích hợp với mình, ai có thể trở
thành nhân tài.”
Nhìn
thấy dáng vẻ nghiêm trang của Tiền Đường, tôi không nhịn được cười, “Anh đẹp
trai à, anh tìm được con đường thích hợp với mình chưa?”
Tiền
Đường cắn lỗ tai tôi một cái, “Em nói xem?”
Kỳ
thực cũng chẳng cần hỏi nhiều, nói đến đây cũng thấy bản thân Tiền Đường đã có
chủ ý rồi, hơn nữa đã trải qua suy nghĩ sâu xa rồi mới ra quyết định. Cậu ấy
không giống tôi, cứ xúc động lên là việc ngốc nghếch gì cũng dám làm, tế bào
não của cậu ấy thuộc loại mặc cho dùng bao nhiêu cũng vẫn dư thừa, nghĩ cái gì
cũng thích nghĩ đến một hai ba bốn năm sáu bảy đường, hơn nữa một khi ra quyết
định rồi, đều không dễ mà thay đổi.
Quên
đi, mặc kệ nó. Người đàn ông nhà tôi thông minh lại tài giỏi, có chuyện gì mà
cậu ấy làm không được chứ!
Bất
quá… Được rồi, cũng bởi vì tôi khuyên cậu ấy xuất ngoại, hơn nữa còn nói tôi bỏ
được cậu ấy, kết quả tên nhãi này liền hơi mất hứng, buổi tối cắn miệng tôi đến
sắp chảy máu luôn … A nhất định là loài sói mà!
Nghỉ hè, tôi tìm chỗ thực tập, làm biên tập ở tòa soạn. Mặc dù bận rộn,
nhưng rất là thú vị, các đồng nghiệp cũng rất thân thiện với tôi. Điểm duy nhất
không được hoàn mỹ chính là có một anh trai gọi Tiểu Đa luôn có thể tùy thời
tùy chỗ xuất hiện ở trước mặt tôi, có khi còn mang bữa sáng mua cà phê cho
tôi . Tôi cũng không ngốc, dĩ nhiên biết anh ấy có ý gì, vì vậy tôi đã rất
nhiều lần ám hiệu với anh ấy tôi có bạn trai rồi, cuối cùng cơ hồ người của cả
tòa soạn đều biết tôi có anh bạn trai đẹp trai vô địch vũ trụ, làm cho tôi
giống như một kẻ khoe khoang cuồng tình. o(╯□╰)o
Đáng giận nhất là, anh trai này hoàn toàn không coi Tiền Đường ra gì,
liếc nhìn bằng nửa con mắt, không đúng, là liếc nhìn bằng một phần tư con mắt.
Anh trai này dáng dấp rất thú vị, anh ấy có gương mặt hình thang, mắt
cũng không biết là có bị bệnh tăng nhãn áp hay lé lác gì không, tóm lại lúc
nhìn người ta luôn
có cái gì đó không ổn. Nụ cười của anh ấy tương đối thê thảm, bất kể cao hứng
bao nhiêu, lúc anh ấy cười cũng làm cho người cảm thấy giống như là đang phúng
điếu, lạnh cả sống lưng.
Dĩ nhiên, trông mặt mà bắt hình dong cũng không phải là tác phong của
thanh niên tiến bộ. Nhưng người anh em này đã dùng chính bản thân mình chứng
minh đầy đủ một thành ngữ: trong ngoài như một. Cũng không phải nhân phẩm anh
ấy quá kém cỏi, chính là. . . . . . lạnh, anh ấy đi tới đâu thì mọi người ớn
lạnh tới đó, nhưng anh ấy lại không hề hay biết. Tôi gặp anh ta liền muốn đi
vòng qua đường khác, nhưng mỗi lần vừa nhìn thấy tôi là anh ta bám dính lấy,
cũng không biết rốt cuộc anh ấy yêu thích tôi ở điểm nào, để tôi sửa không được
sao!
Tôi vốn định coi anh ta như không khí không thèm lý tới, dù sao chẳng
qua cũng chỉ kaf đi thực tập, qua thời gian này cả đời mọi người không qua lại
với nhau nữa, tôi sẽ được