
ông có nghĩa là không nỡ đánh tôi nha, một mớ canh súp nước uống
linh tinh trên bàn, cái gì không thể dội lên trên mặt nha, vừa dễ dàng vừa tiện
dụng.
Mặc dù ánh mắt bác Trương nhìn tôi giống như là muốn đem tôi ra lăng
trì, tốt nhất là ngay cả vụn xương cũng không chừa lại, nhưng làm người
chứng kiến, tôi nhìn cả nhà ba người bọn họ náo loạn thành như vậy, thật
ra thì cũng không đành. Hai vợ chồng liều mạng hơn nửa đời người, chỉ có một
đứa con gái bảo bối, mắt thấy sắp mất đứa con gái rượu trên tay một con nhóc,
dù là ai cũng không chịu nổi. Mấu chốt là con gái cưng của các vị thật ra đã chọn
cho các vị một đứa con rể tuyệt đối đáng tin, cần gì phải náo loạn như vậy!
Nhìn bác Trương giận đến trời đang rất lạnh cũng chảy mồ hôi, dì Trương
lại càng không ngừng lau nước mắt, tôi nhịn không nổi nữa, dứt khoát đứng ra: “Thật
ra thì. . . . . .”
Trương phú bà đã vượt lên một bước nói trước: “Thật
ra thì chúng con đã quyết định ra nước ngoài kết hôn!”
Mẹ nó, bà chơi có phần hơi quá rồi đó! Tôi trợn mắt nhìn Trương Thiến
một cái, đẩy cô nàng ra,“Thưa cô, thưa bác,
thật ra thì con và Trương Thiến không có gì, cô áy cũng không phải đồng tính
luyến ái.”
Bác Trương giương mắt nhìn tôi, bởi vì tức giận, khuôn mặt của bác đã
hơi vặn vẹo, nhìn rất là dọa người. Khóe miệng bác ấy đột nhiên nhếch lên cười,
nói: “Thật ra thì hai đứa chỉ chọc bác chơi thôi, đúng
không?”
Ặc, mục tiêu chủ yếu không phải là chọc bác chơi, nhưng tính chất thật
ra thì không sai biệt lắm. . . . . . Tôi do dự gật đầu một cái.
Bác Trương há miệng run rẩy chỉ vào cửa, rống giận: “Hai
đứa, lập tức cút cho tôi !”
“Bác
à, bác phải tin con, con thật sự không có lừa bác. . . . . .”
“Cút!”
Đổ mồ hôi, chẳng lẽ tôi trời sanh đã có gương mặt đồng tính luyến ái à,
tại sao ngài lại không tin tưởng tôi chứ. . . . . . Trương phú bà lôi tôi chạy
ra khỏi phòng ăn. Tôi cảm thấy hai chúng tôi hôm nay thật sự là hơi quá đáng,
ba mẹ muốn tốt cho con có lỗi gì, tại sao chúng tôi lại khiến bọn họ phải khổ
sở như vậy?
Trương phú bà không ngốc, cô ấy cũng nhìn ra tôi đang suy nghĩ cái gì,
sắc mặt của con nhóc này cũng không khá hơn tôi mấy. Cô nàng dừng lại, kéo tay tôi, vẻ mặt như đưa đám nói: “Cốc ca,
tui biết tui làm như vậy là không đúng, nhưng mà tôi sợ, thật đó, tôi sợ lắm!” Nói xong, nước mắt lại rơi xuống.
Lòng tôi mềm nhũn, ôm cô ấy, xoa đầu, “Được
rồi, được rồi! Không có chuyện gì đâu, lần này bọn họ nhất định có thể tiếp
nhận tiểu khủng bố. Nhưng về sau không cho lừa gạt ba mẹ nữa.”
Trương phú bà nũng nịu như đứa bé, “Ừ!”
Tôi vừa định an ủi mấy câu nữa, từ xa lại nhìn thấy vợ chồng bác Trương
từ trong tiệm ăn đi ra. Bọn họ cũng nhìn thấy chúng tôi, bác Trương thiếu chút
nữa ngã lăn ra, cuối cùng bác ấy lắc đầu đi ra ngoài.
Tôi im lặng, lần này có nhảy sông cũng rửa không sạch. o(╯□╰)o
Chiến
tranh lạnh giữa Trương Phú Bà với cha mẹ cô nàng kéo dài hơn nửa năm, thật ra
thì chủ yếu là với cha cô ấy thôi, chứ mẹ cô ấy thỉnh thoảng còn liên lạc điện
thoại, tuy rằng đa phần là oán giận, nhưng sự quan tâm lo lắng trong đó đến kẻ
ngu cũng nhìn thấy được.
Những
ngày tháng gây họa của hai chúng tôi trôi qua cũng không quá tốt, mỗi lần
tôi lấy hết dũng khí muốn nói ra chân tướng sự thật với bác Trương, rồi lại sợ
sau khi bác ấy biết chúng tôi làm loạn như thế sẽ càng tức giận thêm. Cũng may
trái tim bác ấy tương đối khỏe mạnh, bằng không bị con gái cưng lừa gạt như
vậy, không khéo đã phát bệnh vài lần mất rồi. Vì thế chúng tôi dần dần từ
“không muốn nói ra chân tướng” đến hiện tại đã phát triển thành “không dám nói
ra chân tướng”, cả ngày đều vô cùng lo sợ, Trương Phú Bà ban đêm nói mớ cũng từ
“Anh hôn lại em một cái đi” biến thành “Cha, con sai rồi, đừng đánh vào
mặt”, 囧 càng
thêm 囧.
Đương
nhiên, con nhóc kia còn chịu áp lực lớn hơn tôi, bởi vì cô nàng còn phải gạt cả
Tiểu khủng bố nữa. = =
Nhưng
thật ra giấu giếm không được bao lâu, chỉ số thông minh của Tiểu khủng bố vô
cùng không cân xứng với bề ngoài, mắt thấy bạn gái mỗi ngày đều khổ não, chỉ
đôi ba câu liền lôi ra được chân tướng. Sau khi hiểu rõ sự thật, Tiểu khủng bố
rất buồn rầu. Anh ấy không thể trách Trương Phú Bà, bởi vì tất cả mọi việc cô
ấy làm đều vì anh; anh ấy cũng không thể trách bác Trương, bởi vì thân làm một
người cha, vì con gái mình tìm nơi chốn đáng tin cậy là chuyện vô
cùng hiển nhiên, tuy rằng bọn họ lý giải từ
“Đáng tin” có hơi lệch lạc. Vì vậy, Tiểu khủng bố u ám chỉ có thể tự trách mình
không đủ mạnh mẽ mà thôi, haiz đứa trẻ đáng thương.
Được
rồi, Trương Phú Bà đương nhiên sẽ không cho rằng Tiểu khủng bố không đủ mạnh
mẽ, cô nàng cảm thấy anh ấy đã rất mạnh mẽ rồi, hơn nữa về sau sẽ lại càng giỏi
giang hơn nữa. Sao, bạn hỏi lý do à? Ha ha, đó là cái gì vậy, có ăn được không?
Như
đã nói ở trên, đàn ông mà, áp lực chính là động lực, Tiểu khủng bố là một người
lợi hại như vậy, có bác Trương thúc giục mỗi giây mỗi phút, tin rằng anh ấy
nhất định sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn. Nhìn trời… Thường xuyên ở cạnh T