Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Khẩu Vị Nặng

Khẩu Vị Nặng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323114

Bình chọn: 7.00/10/311 lượt.

chút thôi, anh…”

Tiền Đường kéo tôi vào trong lòng, xoa tóc của tôi,

“Anh không thích đùa như vậy.”

Tôi lập tức biến thân chân chó, giơ tay lên thề, “Được,

không đùa, về sau không bao giờ đùa nữa!”

Tiền Đường dịu dàng hôn trán của tôi, “Còn gì nữa

không?”

Ặc… Còn cái gì?

Thấy tôi không phản ứng, Tiền Đường không vui, kéo mặt

tôi qua đối diện với cậu ấy. Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, nhíu mày, “Em vốn

định cùng bọn họ qua đêm ở đây.”

“Khụ khụ, Tiền Đường…”

Tiền Đường nghiêm mặt lại, “Hiện tại anh rất tức

giận.”

Tôi nóng nảy, “Không phải, anh cũng thấy đây, em chỉ

nhàm chán muốn đi chơi thôi, đi cùng bọn họ căn bản là không có gì! … việc ấy,

em không nói với anh, cũng là sợ anh tức giận… Kết quả mặc kệ có nói hay không,

anh đều tức giận…” Tôi càng nói càng tủi thân, len lén nhìn Tiền Đường. Anh yêu

à, anh còn tức giận không?

Tiền Đường lại thần giao cách cảm với tôi, “Anh vẫn

rất tức giận.”

Tôi toát mồ hôi, rốt cuộc là ngài muốn thế nào, phiền

ngài làm ơn chỉ rõ, tôi ngu dốt, không hiểu được ám chỉ…

Tiền Đường thật sự chỉ rõ. Cậu ấy nâng mặt tôi lên,

nhếch miệng, “Muốn anh vui vẻ sao?”

“Muốn.”

“Vậy hiến thân đi.”

Tiền

Đường rốt cuộc đã lộ ra bộ mặt thật của sắc lang cậu ta, điều này cũng làm cho

tôi có một loại cảm giác giống như trút được gánh nặng. Dĩ nhiên, tôi không thể

dẫn đóa hoa của tổ quốc vào con đường tà ác quá sớm. Tên nhóc này tuổi còn nhỏ,

không nghĩ đến tình yêu nhiệt tình chân, thiện, mỹ gì đó, cả ngày trong

đầu lại nghĩ bậy bạ toàn cái gì đâu.

Tiền

Đường biết ý nghĩ của tôi, hơn nữa dường như cậu ấy không có ý định cho tôi cơ

hội cự tuyệt, vì vậy thằng nhãi này rất âm hiểm trực tiếp ngăn miệng của tôi

lại. Tôi ngay cả cơ hội lấy hơi cũng không có, đừng nói gì đến nói chuyện.

Ưm ưm

ưm. . . . . . Coi chừng chết người á!

Thời

khắc mấu chốt tôi lại bộc phát, cũng không biết sức lực lớn như vậy từ đâu tới,

đẩy được Tiền Đường ra. Đoán chừng là cậu ấy vốn cũng không dám dùng sức quá

mạnh với tôi.

“Tiểu Vũ. . . . . .” Tiền

Đường bu lại, nỉ non, như là thú cưng làm nũng. Cậu ấy thở dồn dập, hô hấp nóng

như lửa, dọc theo trán của tôi một đường xuống phía dưới, in lên những nụ hôn

lúc nhẹ lúc nặng, nóng rực dán vào trên da, khiến lòng tôi run rẩy từng trận.

Tôi đẩy bờ vai của cậu ấy, muốn ngăn cản cậu ấy tiếp tục hướng xuống, “Tiền Đường, dừng lại

ưm. . . . . .”

Miệng

lại bị ngăn chặn. Lần này Tiền Đường đã có kinh nghiệm, không có lỗ mãng như

mới vừa rồi, lại dịu dàng mà không kém phần cuồng nhiệt ngậm lấy môi của tôi

chà xát, tôi bị cậu ấy hôn đến mê man, ngay cả nằm xuống từ lúc nào cũng không

biết.

Một tay Tiền Đường nắm hai cổ tay của tôi, phòng ngừa

tôi phản kháng, một cái tay khác

lại đưa vào trong quần áo của tôi vuốt ve. Bờ môi của cậu ấy từng điểm từng

điểm dời xuống dưới, cằm, cổ, xương quai xanh. . . . . .

Trước

ngực chợt lạnh, tôi chợt giật mình một cái, đẩy cậu ấy, “Tiền Đường, anh có mang

bao không?”

Tiền

Đường ngẩng đầu lên sửng sốt một chút, tiếp theo chán nản lắc đầu một cái, tay

lại không chịu lấy ra.

Tôi

ngồi dậy né tránh cậu ấy, vừa sửa sang lại quần áo, vừa giả vờ cả giận

nói: “Chẳng

lẽ anh muốn em uống thuốc sao? !”

“Không phải, Tiểu Vũ,

anh chỉ là. . . . .” Tiền Đường bò tới

kéo tay tôi, cậu ấy muốn nói mà lại thôi nửa ngày, tựa hồ là đang suy nghĩ từ

thích hợp để hình dung, cuối cùng lắc đầu thở dài, “Anh không có kinh

nghiệm với mấy việc này. . . . . .”

Cậu ấy

hiện tại nhíu mày, vẻ mặt có chút không cam lòng lại hơi hơi xấu hổ, giống như

một cậu nhóc không phục. Khó có dịp được thấy Tiền Đường cam chịu, tôi nhịn

không được vỗ giường cười lên ha hả.

Tiền

Đường để ý, nhào tới đè lên trên người tôi, cúi đầu lại muốn hôn tôi. Tôi không

sợ: “Anh

kiềm chế một chút đi, hôm nay hai chúng ta chỉ có thể đắp chăn bông, thuần

khiết nói chuyện phiếm.”

“Thật à.” Tiền

Đường thấp giọng phụ họa. Cậu ấy thuận thế nằm nghiêng ở bên cạnh tôi, vùi đầu

vào cổ tôi, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cổ tôi, “Tiểu Vũ.”

Giọng nói hơi khàn khàn, mang theo sự hấp dẫn mà tôi không có cách nào kháng

cự.

“Thế nào?” Trong

lòng của tôi đột nhiên dâng lên một loại cảm giác nguy hiểm.

Tiền

Đường dùng một loại ngữ điệu vô cùng thoải mái đáp: “Cho anh mượn

tay dùng một chút thôi.” Tiếp

đó, không đợi tôi phản ứng kịp, cậu ấy đã kéo tay của tôi đặt lên trên một vật

cưng cứng.

Chờ tôi

phản ứng kịp đó là thứ gì, trong nháy mắt đã hộc máu ba lít ngã xuống đất không

dậy nổi.

Mẹ nó!

Mặc dù da mặt bà đây rất dày, nhưng còn chưa có dày đến mức chống đạn! Anh bỉ

ổi thì thôi đi, còn lôi kéo phá hoại nhân phẩm vừa mới được phục hồi của tôi !

Mặc dù lý tưởng của tôi chính là cưa đổ anh, nhưng tôi tạm thời còn chưa có

nhiệt huyết dâng trào đến mức như vậy! Hơn nữa, chính anh có tay có chân, tại sao

phải dùng tay tôi ! Á, mẹ nó! Anh còn cọ cọ!

Tôi

dùng sức kéo tay của mình về, Tiền Đường lại lôi kéo nó không thả. Lúc này cậu

ấy khép hờ mắt, trong mắt không có sự lạnh lùng thường ngày, mà giống như sóng

nước mênh mông, lại tựa hồ nh