pacman, rainbows, and roller s
Khẩu Vị Nặng

Khẩu Vị Nặng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323090

Bình chọn: 9.5.00/10/309 lượt.

vơ, tôi lúc này thật sự rất muốn đào cái hố tự chôn mình.

Không biết có phải tôi cảm giác sai hay không, không

khí tiếp sau đó có chút kỳ quái, tôi cúi đầu thật thấp, không dám nhìn mọi

người. Nhưng tôi vẫn cảm thấy được Tiền Đường đang nhìn tôi, hơn nữa ánh mắt

lại còn mang ý nghĩa sâu xa, thật giống như… ặc, giống như tôi là một miếng

thịt ba chỉ, còn cậu ấy thì đã chuẩn bị tốt các loại dụng cụ nhà bếp, chỉ chờ

đem tôi ra chiên xào đủ kiểu. -_-#

Tôi cứ mơ màng chơi vài ván như vậy, tới mười giờ rưỡi

đêm, nên đi ngủ rồi. Lúc này tôi mới đột nhiên phát hiện một vấn đề không quá

nghiêm trọng.

Chúng tôi bốn người, chỉ có ba phòng…

Gia đình nông thôn mặc dù không quá sang trọng như

khách sạn, nhưng Chu Văn Trừng là người có phần cầu kỳ, cảm thấy đã đi chơi thì

không cần thiết vì tiết kiệm tiền mà làm khổ bản thân, nên đặt mỗi người một

phòng, đương nhiên “Mỗi người” ở đây không bao gồm Tiền Đường, bởi vì tên nhóc

này thêm vào đột xuất, là biên chế ngoài kế hoạch. = =

Vốn cũng không sao, chuyện này cũng không có gì lớn

lao, đâu nhất định phải ngủ một mình, trong trường chẳng phải mọi người cũng

một phòng mấy người ở sao? Ba tên đàn ông lại chẳng có gì mà kiêng kị, chắp

ghép thành tổ hợp tự do 2+1 là được rồi, đương nhiên tôi càng hi vọng Chu Văn

Trừng và em gái Lam ngủ cùng nhau, tuy rằng mọi người đều là trực nam, nhưng

Tiền Đường nhà tôi sức hấp dẫn vô biên, nói không chừng đàn ông cũng sẽ có ý

với cậu ấy. o(╯□╰)o

Đương nhiên, ba tên kia không nghĩ như vậy, nhất là

Chu Văn Trừng và em gái Lam, bọn họ cảm thấy người yêu ngủ cùng nhau là chuyệnvô cùng hiển nhiên … Nhưng Tiền Đường nhà

tôi còn nhỏ mà, một tên nhóc còn chưa qua sinh nhật mười chín tuổi, tôi làm sao

có thể không biết xấu mà ra tay được…

Về phần Tiền Đường, từ đầu đến cuối cậu ấy cũng chưa

lên tiếng, chỉ dùng loại ánh mắt như đầu bếp canh thịt ba chỉ kín đáo nhìn tôi,

khiến cho tôi giữa ngày trời nóng mà sống lưng lại lạnh ngắt.

Được rồi, em rốt cục hiểu rõ vừa rồi vì sao anh lại

cười thâm hiểm như vậy, anh nhất định là đã sớm biết! Nhưng mà… có thể đừng

biểu hiện rõ ràng như vậy hay không? Mẹ nó, nhìn đến cái vẻ mặt bất cứ lúc nào

đều chuẩn bị hưởng dụng của anh, trái tim nhỏ của em lại đập loạn!

Tôi đang giằng co với ba tên đàn ông kia, 1VS 3, chưa

phân thắng bại thì bà chủ đã đi tới, xin lỗi rồi nói cho chúng tôi biết, mèo

nhà bọn họ chơi một lát trên cái giường trong phòng nào đó, để lại một ít chất

thải cùng với hai con chuột và một con rắn chết.

Tôi nghe mà da đầu muốn phát nổ, con mèo này cũng quá

dũng mãnh đi?

Rất không may là gian phòng kia chính là phòng chúng

tôi đặt, bây giờ lại càng dễ nói chuyện, ba người bọn họ xếp vào một nhóm càng

tiết kiệm, phải chấp nhận ngủ chung thôi.

“Không được!” Tiếng hét của ba người đặc biệt đồng

đều, khí thế kia quả thật rất có sức uy hiếp. Tôi sợ tới mức rụt cổ lại, không

biết làm sao cho đúng nhưng cũng không muốn thỏa hiệp.

Đàn ông vốn là phái hành động, lúc này bọn họ thật sự

hành động cho tôi xem. Em gái Lam và Chu Văn

Trừng ra tay trước, đoạt lấy gian phòng lớn hơn một chút, khóa chặt cửa từ bên

trong, ai cũng đừng mong đi vào.

Tiền Đường chậm rì rì đi vào một phòng khác, ngồi trên

giường. Tôi đứng ở cửa, tựa khung cửa nhìn cậu ấy, đã bước một bước vào trong

rồi nhưng lại chậm chạp không muốn cử động.

Người khác có lẽ không hiểu Tiền Đường, nhưng tôi rất

hiểu, tên nhóc này là một tên háo sắc, chả có đến nửa điểm quan hệ với chính

nhân quân tử Liễu Hạ Huệ gì gì đó. Hôm nay tôi ngủ cùng cậu ấy khó tránh khỏi

phát sinh chút chuyện, nhưng mà dường như là quá sớm đi…

Tiền Đường nghiêng mặt nhìn tôi, nhoẻn miệng cười,

“Tiểu Vũ, tới đây.” Bất luận là nụ cười hay giọng nói, đều có chút mùi vị hút

hồn kẻ khác.

Dưới ánh đèn vàng, thiếu niên cười ấm áp mà dịu dàng,

sau lưng là chăn đệm chỉnh tề đặt cạnh nhau, mặt trên có hình thêu mẫu đơn và

phượng hoàng. Giường rất cao, nhưng mà chân Tiền Đường đủ dài, đủ để chạm đất,

còn tùy ý bắt chéo, nhìn càng có vẻ dài hơn. Thân thể cậu ấy hơi hơi nghiêng về

phía sau, tay chống trên giường, ngón tay thon dài trắng nõn, khung

xương đều đặn, trên móng tay hiện ra ánh sáng ấm áp khỏe mạnh.

Tôi bị cậu ấy mê hoặc, lúc này cũng không dám di động,

bám vào khung cửa do dự mà kêu một tiếng: “Tiền Đường…”

Tiền Đường hạ giọng, giọng nói trầm thấp mang theo sự

mê hoặc nhè nhẹ. Cậu ấy lại lặp lại một lần nữa, “Tiểu Vũ, tới đây.”

Tôi vẫn không nhúc nhích như cũ.

Tiền Đường đột nhiên thu lại nụ cười, “Tiểu Vũ, sổ

sách hôm nay còn chưa có tính xong đâu, vào đây.”

Lại tới nữa rồi! Tôi cũng biết tên nhóc này lòng

dạ hẹp hòi mà, chẳng qua là một câu nói đùa, cậu ấy lại vẫn nhớ kỹ! Tôi mang vẻ

mặt cầu xin đi vào, ngồi ở bên cạnh Tiền Đường.

Tiền Đường kéo tay của tôi, nắm chặt. Tiếp đó, cậu ấy

cười lạnh lẽo, hỏi Tôi: “Biết bản thân sai ở đâu không?”

“Tiền Đường, ” tôi tận lực khiến cho ánh mắt mình có

vẻ chân thành, “Em sai rồi, thật sự sai rồi. Em không nên nói lung tung, nhưng

mà em thực sự chỉ đùa một