
g mà học
hỏi. = =
Khó khăn lớn nhất Tiền Đường gặp phải ở phương diện
này là tiếng Anh căn bản của cậu ấy quá kém, rất nhiều tài liệu xem không hiểu.
Vì thế người này trong hoàn cảnh không bị tôi thúc ép lại nghiêm túc tự học
tiếng Anh, đương nhiên chủ yếu là nhằm vào một ít thuật ngữ chuyên ngành. Lúc
này, trí nhớ biến thái của cậu ấy rốt cuộc bắt đầu phát uy tác dụng, tiến bộ
với tốc độ khiến người ta gần như có thể thấy được. Đây là việc vô cùng khủng
bố.
Kết quả, danh hiệu mọi người đặt cho tên nhãi này dần
dần từ “Trai đẹp khoa Vật lý” trở thành “Trâu bò khoa Vật lý”. Tôi cảm thấy đặc
biệt tự hào, nhìn xem, người đàn ông của tôi thật lợi hại!
Chỉ có điều, người đàn ông lợi hại của em, anh hiện
tại đang ở phương nào vậy…
Đang miên man suy nghĩ, Tiền Đường lại điện thoại tới.
Tôi nhận cuộc gọi, đang suy nghĩ không biết có phải lại là gọi điện báo bận hay
không? Được rồi, nhất định là điện thoại báo bận rồi … T_T
Đầu bên kia di động, giọng Tiền Đường có chút mỏi mệt,
nhưng khó giấu được sự hưng phấn, “Tiểu Vũ, nghiên cứu này sắp xong rồi, cuối
tuần chúng ta hẹn hò đi.”
“Ha ha ha ha ha…”
“Tiểu Vũ?”
“A, không có chuyện gì, tốt tốt, hi hi hi, em vui mừng
thôi!”
Tiền Đường cười nhẹ vài tiếng, tôi dường như có thể
tưởng tượng ra biểu cảm hiện tại của cậu ấy, dịu dàng, có chút yêu chiều. Cậu
ấy nói: “Đồ ngốc.”
Hi hi hi, ngốc cũng được, bạn trai tôi thông minh là
được rồi, tôi ngốc hay không thì có can hệ gì đâu, hi hi hi …
Khó khăn lắm mới hẹn hò được một lần, tôi quyết định
trang điểm xinh đẹp một chút. Vì thế tôi lôi kéo Phạm Phong Tình, đánh giá cẩn
thận ví tiền rồi mới ra ngoài, về phần tại sao tôi không tìm hai kẻ biến thái
khác … Từ Thiên Tài là một kẻ quái dị trăm phần trăm, thẩm mỹ vô cùng độc đáo,
tôi cũng không trông cậy gì vào cô nàng, về phần Trương Phú Bà, cô ấy và Chu
Văn Trừng mua sắm giống hệt nhau, hợp ý cái gì liền trực tiếp quẹt thẻ… Mặc cả
à? Đó là cái gì vậy, có ăn được không?
Vẫn là Phạm Phong Tình tốt nhất, thẩm minh cao, ánh
mắt tinh tường, thủ đoạn ép giá cao minh, quả thật là ở nhà, du lịch hay ra cửa
dạo phố đều là vũ khí thiết yếu. ^__^
…
Quần áo Phạm Phong Tình giúp tôi tỉ mỉ chọn lựa, nghe
nói mặc vào có thể thể hiện khí chất, bộc lộ sự đặc sắc chính là một chiếc đầm
bằng lụa màu tím có thắt lưng, cùng đôi giày cao gót 10cm. Tôi hào hứng đi đến
điểm hẹn với Tiền Đường.
Cậu ấy đã đứng đợi ở đó, vừa quay đầu lại nhìn thấy
tôi, đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi mới cười giang rộng hai cánh tay nghênh
đón tôi .
Tôi nhào vào trong lòng cậu ấy, “Thế nào, không nhận
ra em sao?”
“Không phải” Tiền Đường hôn trán tôi, “Chỉ là cảm
thấy, em đột nhiên trở nên rất đẹp.”
“Em vốn xinh đẹp mà!”
Khóe miệng Tiền Đường cong lên, “Phải.”
Tôi cùng Tiền Đường nắm tay đi trên đường, cậu ấy ở
phía trước, tôi ở phía sau, giống như là đang dẫn tôi đi. Tôi ngẩng đầu nhìn
cậu ấy, ánh mắt xẹt qua cái cổ, nhất thời sửng sốt.
F**k f**k f**k, tôi nhìn thấy gì đây? Trên cổ cậu ấy
có dấu son môi!!!
Tôi dừng lại, lửa giận bốc lên.
Tiền Đường thấy tôi không đi, nghi hoặc hỏi, “Tiểu Vũ,
làm sao vậy? Sao sắc mặt đột nhiên khó coi như vậy?” Cậu ấy lo lắng nâng tay
lên sờ mặt tôi .
Tôi né tránh, nhịn cơn giận xuống hỏi: “Tiền Đường,
đêm qua anh làm gì?”
“Bởi vì nghiên cứu kết thúc, nên cùng các sư huynh ở
phòng thí nghiệm đi chúc mừng một chút.”
“Chúc mừng như thế nào?”
“Karaoke, cả đêm luôn. Rốt cuộc là có chuyện gì, Tiểu
Vũ?” Cậu ấy tiến lên một bước, muốn ôm tôi.
Tôi lui về phía sau, “Có con gái ở đó không?”
“Không có. Sao vậy, ghen tị sao?” Tiền Đường vẫn ôm
lấy tôi, mỉm cười nắm cái mũi tôi.
Tôi dùng sức đẩy cậu ấy ra, “Tiền Đường, anh có biết
trên gáy anh có cái gì không?”
“Không biết, có cái gì?” Tiền Đường sờ soạng cổ một
phen, nhìn thấy trên ngón tay dính màu đỏ, sửng sốt.
Tôi cười lạnh, “Không có thời gian ở cùng em là thế
này sao? Mẹ nó, em thật sự muốn biết rốt cuộc anh có thời gian đi cùng ai!” Nói
xong, tôi không thèm nhìn cậu ấy, xoay người bước đi.
Tiền Đường tiến lên giữ chặt tôi, vội vàng la lên:
“Tiểu Vũ, chuyện không phải như vậy đâu.”
“Được, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”
“Anh …” Tiền Đường nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Anh tạm thời
chưa nói rõ được.”
“Đi chết đi!” Tôi hất cậu ấy ra, chạy mất.
Tiền Đường ở phía sau hô to: “Tiểu Vũ, anh sẽ cho em
lời giải thích, hãy tin anh! Anh yêu em!”
…
Về nhà, tôi tự nhốt mình trong phòng, cả đầu đều nghĩ
tới cái vết đỏ kia. Dấu son môi, dấu son môi … Aaaa, tôi cũng chưa từng dùng
son môi!
Tôi lăn ra ngủ một lát, rồi bò dậy tìm chút gì để ăn,
cảm xúc cuối cùng cũng bình tĩnh hơn. Tiếp đó tôi liền cảm thấy không bình
thường. Với hiểu biết của tôi về Tiền Đường, nếu cậu ấy thật sự thích người
khác, chắc cậu ta sẽ trực tiếp lật bài ngửa với tôi, chứ không che che đậy đậy
như vậy. Hơn nữa, tuy rằng tên nhãi này có đôi khi lòng dạ hẹp hòi một chút,
nhưng tôi vẫn có lòng tin đối với nhân phẩm của cậu ấy. Lúc trước, khi hai
chúng tôi còn chưa ở bên nhau, cậu ấy cho rằng tôi có