
ốn dùng thành Đồng Khê làm cứ điểm,
tiến có thể tấn công, rút có thể phòng thủ. Nếu ngày mai lấy được thành
Đồng Khê thì coi như trận đánh này đã nắm một nửa phần thắng.
Cung Diệu Hoàng không lên tiếng. Hắn liếc mắt nhìn Vương thượng có vẻ không
hài lòng. Cái gọi là tiến có thể tấn công, rút có thể phòng thủ tức là
bất luận đánh thế nào thì đều không làm loạn trên đất nước của ông ta.
Trận chiến lớn nhất diễn ra ở Đồng Khê, rõ ràng là…
- Ý của Vương thượng là nhất định phải lấy thành Đồng Khê ư? - Dụng ý của ông ta chẳng phải là nếu Diệu tiểu vương gia hắn có thể đăng cơ làm
hoàng đế thì việc đầu tiên cần làm là cắt phần đất của thành Đồng Khê
làm quà tặng cho phiên thổ. Nếu hắn không thể đăng cơ làm hoàng đế thì
ông ta cũng đã chiếm xong thành Đồng Khê và đương nhiên nuốt rồi, sẽ
không nhả ra nữa.
- Hiền tế hiểu ta nên chắc sẽ không phản đối chứ?
Biến đi với tổ tông mười tám đời nhà ông, hiền tế ma quỷ của ông!
Cung Diệu Hoàng lim dim đôi mắt phượng. Cơn thịnh nộ của hắn sắp nổi lên thì một cung nữ xông vào phòng nghị sự ngắt quãng cuộc nói chuyện của họ.
- Vương… Vương thượng!
- To gan, có còn quy tắc gì nữa không? Có chuyện gì mà ngươi dám xông vào phòng nghị sự?
Cung nữ đó run rẩy quỳ trên mặt đất, vừa ngẩng đầu lên thì Cung Diệu Hoàng
đã nhìn rõ khuôn mặt. Nếu là cung nữ bình thường thì hắn sẽ không thể
nào nhận ra được nhưng người này… hình như là cung nữ ở bên Huyên phi?
- Lẽ nào ái phi có chuyện gì? Đừng có run nữa, mau nói đi. - Vương thượng nâng áo, bước xuống khỏi ngai vàng.
Cung nữ đó nuốt nước bọt rồi mới run rẩy trả lời:
- Bẩm… bẩm Vương thượng, Huyên phi nương nương đã rời cung.
- Rời cung ư? Chuyện này thì có gì ghê gớm đâu? Không phải cô vương đã
cho phép nàng ấy tự do ra ngoài đi dạo sao? Đem thêm nhiều người ra
ngoài là ổn thôi.
- Nhưng nương nương đi đến giờ vẫn chưa về ạ.
- Cái gì? Vẫn chưa về?
- Nô tỳ phát hiện ra bên gối của nương nương có một bức thư. Nô tỳ sợ lỡ việc nên mới vào đây dâng thư lên Vương thượng ạ.
Vương thượng nhíu mày, cầm lấy lá thư mở ra đọc. Đọc xong, ông ta sững người
không nói, chỉ cau mày suy nghĩ. Mãi sau, ông ta mới bước đến trước mặt
Cung Diệu Hoàng, mở bức thư đưa ra trước mặt hắn.
Cung Diệu Hoàng liếc mắt nhìn Vương thượng rồi cầm lá thư đọc:
- Thần thiếp bạo gan vì Vương thượng đến nói chuyện với chủ soái quân
địch ở thành Đồng Khê. Xin Vương thượng kiên nhẫn một chút, đừng động
binh gây họa can qua.
Cung Diệu Hoàng hứ nhẹ một tiếng, đặt lá thư đó lên bàn. Lần này, quân vương phiên thổ không thể mạnh mồm được nữa, tấn công thành Đồng Khê hay
không cũng còn khó nói.
Vành trăng khuyết như lưỡi liềm bạc nghiêng nghiêng chiếu nơi lầu thành.
Cổng thành Đồng Khê đã sớm đóng chặt. Doanh trại của đại quân đóng ở khu
rừng bên bờ sông ngoài thành. Rõ ràng là Huyên vương gia không muốn để
phiên vương biến thành Đồng Khê thành chiến trường đầu tiên. Dù có mất
tấm phòng vệ tự nhiên là lầu thành này thì cũng không tiếc, nhất định
phải đẩy khói lửa chiến tranh sang đất phiên quốc.
Nếu về địa hình mà nói, thành Tân Bình của phiên thổ ở rất gần biên giới.
Nếu có thể tấn công qua biên giới phiên thổ, phá vỡ vòng vây thì muốn
chiếm thành Tân Bình sẽ dễ như trở bàn tay. Thế nên chiến trường này
càng cách xa nước mình càng tốt. Mấy binh sĩ vừa đi tuần ngoài doanh
trại vừa tán gẫu về chiến sự:
- Thật không ngờ chủ soái của chúng ta ngoài biết dùng bàn tính ra còn
rất hiểu chuyện nhà binh. Thật không thể coi thường hoàng tử mười năm
trước đã làm thâm hụt quốc khố này được.
- Còn chưa biết trận này sẽ đánh thế nào. Xem ra cũng phải kéo dài qua năm sau. Đúng là tai họa. Haizzz!
- Nghe nói quân Diệu gia của Diệu tiểu vương gia không đánh trận đầu.
- Đúng đúng đúng. Những người đó đều là tâm phúc của Diệu tiểu vương gia
nên trong lòng không phục Huyên vương gia. Nếu không phải trong tay
Huyên vương gia có chiếu thư của Tiên hoàng thì họ đã làm phản rồi.
- Nhưng không phải Diệu tiểu vương gia đã đầu quân cho phiên quốc rồi sao?
- Này! Huynh nói xem, rốt cuộc Tân hoàng đế của chúng ta là Diệu tiểu vương gia hay là Huyên vương gia?
- Huynh không muốn giữ cái đầu nữa rồi, điều này mà cũng có thể suy đoán
linh tinh được nữa sao? Nhưng Huyên vương gia cũng kỳ lạ thật đấy! Tại
sao không kế thừa ngôi vị rồi hãy tuyên chiến?
- Phải đấy. Huyên vương gia có nhiều chuyện thật là khó hiểu. Thê tử thì biến mất, dùng bàn tính có hạt vuông, cả người kỳ quái.
- Nghe nói đó là bàn tính do mẫu phi của Huyên vương gia gả đến phiên quốc tặng.
- Hồng nhan họa thủy đó ư? Không phải trận chiến lần này là để đoạt lại
bà ấy đấy chứ? Nhưng tướng mạo Huyên vương gia đẹp như vậy, chắc chắn
mẫu phi của Huyên vương gia phải là một giai nhân đẹp nghiêng nước
nghiêng thành.
- Suỵt! Ai đấy?
Binh sĩ đó bỗng nghe có tiếng bước chân trên cỏ khô thì lập tức nhìn về phía phát ra tiếng động và chỉ nhìn thấy một người đàn bà mặc áo lông xám,
che mặt bằng chiếc khăn sa mỏng màu xám. Bà ta giơ ra một tấm kim bài bị ánh trăng phản chiếu chói cả mắt.