
chặt tay nhau, không khí thật u buồn. Ít nhất đây là
lần đầu tiên nàng thấy hắn lo lắng, bất an như vậy. Hắn nắm chặt tay
nàng, không dám buông ra. Hơi thở hổn hển nặng nề như lá phổi của hắn
phải chịu đau đớn khiến nàng cảm thấy mơ màng, sảng khoái. Mẹ kế nhà
nàng cũng có thể tỏ ra là một nhân vật nam có tình nghĩa như vậy sao?
Tất cả đều hoàn mỹ như thế, nhưng duy chỉ có một điều là vẫn chưa bước
vào giây phút thê lương tuyệt đẹp thì đại phu buông ra kết quả chẩn
đoán.
- Ông chủ Long, Long tiểu thư không bị bệnh gì cả. Cô ấy có kinh nguyệt
lần đầu thôi. Điều này có nghĩa là Long tiểu thư đã trưởng thành, có thể xuất giá, có thể làm đàn bà, cũng có thể làm mẹ. Khà khà…
- … Ông nói là cô ấy không va vào đâu mà là…
- Đúng vậy. Đây là chuyện vui của Long tiểu thư, cũng là chuyện vui của
ông chủ Long. Cái này… Không phải hai người đã thành thân nhiều năm rồi
sao? Lần này thì không cần nhịn nữa, có thể bắt đầu rồi. Khà khà! Cứ
phải nhịn đối với đàn ông cũng không tốt đâu.
- …
Quạ quạ quạ quạ!
Nàng nghe thấy một đàn quạ bay qua cửa sổ phá vỡ không gian yên tĩnh của căn phòng.
Đúng là họ đã thành thân nhiều năm nhưng cũng đã hết duyên nhiều năm nên lúc nào nàng cũng cho rằng hắn không đối xử tốt với nàng và còn vô lương
tâm nói hắn là bà mẹ kế độc ác. Nhưng nàng đã quên mất từ đó về sau, tại sao hằng tháng khi nàng có kinh, Tiểu Đinh đều đun nước đường cho nàng
uống. Hóa ra mẹ kế đã bắt đầu đối xử tốt với nàng từ ngày ấy.
Nhớ lại lúc hắn bị đại phu làm cho lúng túng, nàng nằm trong lòng hắn cười
thầm. Đó coi như là lần đầu tiên Mẹ kế bị dội gáo nước lạnh.
Cái bóng đan xen giữa màu trắng tuyết và màu đỏ rời khỏi cung. Khi Long
Hiểu Ất đang chuẩn bị bước ra khỏi cổng thành thì hắn cảm thấy một cơn
gió lạnh ập đến khiến chiếc đèn treo trên cổng lắc lư. Con ngựa trắng
như tuyết đã xuất hiện trước mặt. Một bóng đen trải dài khiến hắn ngẩng
đầu lên nhìn thì chỉ thấy Cung Diệu Hoàng, phó soái đội quân phiên thổ
đang hướng về phía hắn.
- Thập cửu hoàng thúc, điệt nhi đợi hoàng thúc đã lâu. Ngày mai sẽ công
thành, sao Thập cửu hoàng thúc lại lén tấn công trước vậy? - Hắn thăm dò nhìn thấy bộ y phục màu trắng trên người Long Hiểu Ất rồi cười khẩy: -
Mượn danh Bạch Phong Ninh để trà trộn sao? Điệt nhi thấy hoàng thúc luôn mặc đồ đen mà không biết là hoàng thúc cũng mặc đồ trấng, cũng có hứng
thú với y phục khác. Thật đúng là “chân nhân bất lộ tướng.”
Long Hiểu Ất định thần lại, không vội chạy trốn. Hắn chỉ nhìn người đang
cưỡi trên con ngựa tuyết đó. Cháu của hắn không hề bảo tùy tùng cùng
tiến lên phía trước, chắc hẳn là có điều muốn hỏi. Nghĩ lại cũng phải,
Hoàng đế quy tiên, ngọc ẩn biến mất, kinh thành đại loạn, lòng quân
không yên. Chắc chắn Cung Diệu Hoàng đã nghe tin, chỉ có điều là không
biết đã nghe được những gì mà thôi.
- Ngọc ẩn ở chỗ ngươi sao? - Hắn thản nhiên hỏi.
- Đúng là ở chỗ tiểu vương, còn là do tiểu nữ trong lòng ngươi tự tay
dâng cho tiểu vương. Nếu ngươi muốn lên ngôi thì phải cướp lại nó từ tay tiểu vương đã.
- Ngươi cứ giữ nó cho cẩn thận, đừng nhẹ dạ tin lời kẻ khác. - Hắn nói xong, ôm chặt kẻ trong lòng cất bước định đi.
- Khoan đã. Ai cho ngươi thoải mái đi như vậy.
- Không đi thì làm gì? Không phải Diệu vương gia ngươi chẳng thèm để ý
đến hành động của kẻ tiểu nhân sao? Ngươi đơn giản là muốn từ nay về sau sẽ đấu với ta nên dù biết ta mạo hiểm đến đây, vẫn một mình tới tìm ta
đúng không? - Hắn trả lời.
- Hừ! Tiểu vương ta không phải kẻ tiểu nhân như ngươi. Ta không nhẹ dạ
tin ngươi đâu. Tiểu vương quyết không để ngươi rời khỏi đất phiên thổ.
Ta hỏi ngươi, có phải ngươi cố ý hạ độc hại chết hoàng gia gia không?
- …
- Ngươi nhân lúc tiểu vương đến phiên thổ, hạ độc hại hoàng gia gia, cướp binh quyền, mượn cớ tuyên chiến, trả thù cho mẹ, một mũi tên trúng ba
đích, đúng không?
Một cây trường thương chĩa thẳng vào cổ họng Hiểu Ất. Hắn nhếch môi, tỏ vẻ không quan tâm:
- Là thế nào? Không phải là thế nào? Ta muốn nhân cơ hội này cứu mẫu phi
về nước, có gì sai sao? Diệu tiểu vương gia cam lòng ở lại phiên thổ,
giam cầm hoàng thẩm, đối nghịch hoàng thúc, trở thành kẻ địch của triều
đình. Nếu luận tội, bên tám lạng kẻ nửa cân, đều là loạn thần tặc tử cả
thôi.
Cung Diệu Hoàng sững người, đầu thương run run, lưỡi lê ở đầu thương cứa vào làm máu từ cổ Long Hiểu Ất rỉ ra, nhỏ xuống. Hắn hơi nhíu mày rồi cất
bước định bỏ đi thì nghe có tiếng cháu mình gọi phía sau:
- Trước khi mất, hoàng gia gia có dặn dò gì không?
Hắn dừng bước, quay đầu lại nhìn đứa cháu kiêu ngạo của mình nhưng lại chỉ
thấy tiểu tử ấy đang nhìn hắn chờ đợi mà thôi. Cổ hắn vừa bị thương, cố
thốt ra đôi câu:
- Nếu ngươi thắng, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Nói xong, hắn không để mất thời gian nữa, nhân lúc đêm tối, liền biến mất
khỏi thành Tân Bình. Cung Diệu Hoàng không nói lời nào, chỉ nhìn người
tiếp ứng của Long Hiểu Ất ở cổng thành. Đó là thị vệ thiết thân của Bạch Phong Ninh - Bạch Vô Ưu.
Nếu những gì hắn nghe được không sai thì chẳng phải Long Hiểu Ất đã cách
chức B