
Chữ trên tấm kim bài khiến cho đám
binh sĩ nhốn nháo vội quỳ xuống khấu đầu.
Giọng nói dịu dàng phát ra từ sau chiếc khăn sa:
- Phiền các vị dẫn ta vào doanh trại. Ta muốn gặp chủ soái của các vị.
- Điều này… Tuy bà cầm trong tay tấm thẻ kim bài của Tiên hoàng nhưng…
chúng ta không biết bà là ai? Làm sao chúng ta có thể dễ dàng đưa bà đi
gặp chủ soái của chúng ta được… - Binh sĩ đó thấy bà ăn mặc theo kiểu
phiên thổ nên không yên tâm.
- Ta phong hiệu là Huyên.
Long Hiểu Ất cởi chiếc áo trắng dính máu ra và mặc bộ đồ đen thoải mái của
mình vào. Hắn liếc nhìn kẻ đã được thay đồ đang nằm ngủ trên giường, giơ tay ra nắm lấy bàn tay ấm áp của nàng thì Tiểu Đinh bê bát nước đường
đỏ vào đứng bên cạnh thì thầm:
- Đương gia, tiểu thư thật sự không sao chứ ạ? Tiểu Đinh thấy chiếc áo của đương gia bị tiểu thư làm dính toàn là máu.
Long Hiểu Ất chau mày suy tư:
- Đợi đến mai, cô và Tiểu Bính đưa nàng ấy về thành, thu dọn hành lý tới Lâm Dương tạm tránh một thời gian.
- Nhưng tiểu thư không nghe lời tôi đâu ạ. Chắc chắn là đương gia phải
nói với tiểu thư thì mới có tác dụng. Người xem, tiểu thư thật quá đáng! Tiểu thư lên kinh thành mà cũng chẳng thèm gửi thư về cho chúng tôi,
hại Giả quản gia và Tiểu Bính ở nhà lo lắng không yên. Ngày nào Giả quản gia cũng ôm bài vị phu nhân mà khóc, còn Tiểu Bính thì ôm bài vị của
đương gia khóc. Ơ… không phải bài vị mà là tấm gỗ có khắc tên đương gia. Nếu không phải đương gia gửi thư từ kinh thành về thì tôi cũng sắp bị
hai người họ làm cho phát điên rồi. - Tiểu Đinh vừa thổi cho nguội nước
đường, vừa chọc chọc đầu mũi Long tiểu thư vừa ăn no đang nằm ngủ trên
giường. Lâu lắm không gặp, vừa gặp đã thấy tiểu thư gây loạn rồi. Cô còn nghĩ đương gia bắt cô đến đây để trừng trị cô, kết quả lại là đi thay
đồ cho tiểu thư hôn mê vì ra quá nhiều hành kinh.
- Đại khái là nàng ấy chơi ở kinh thành rất vui, vui đến quên cả trời
đất. - Chơi trò hạnh đỏ vượt tường hẳn là vui lắm, làm cho cành hạnh rực rỡ, xán lạn vô cùng, vui đến quên cả trời đất.
Tiểu Đinh lén nhìn đại đương gia đang có ý mỉa mai kia, nhếch nhếch khóe
môi. Cô vốn nghĩ người làm Vương gia rồi thì sẽ uy nghiêm hơn trước,
nhưng người lại vẫn cho phép đám kẻ dưới các cô gọi mình là “đương gia”. Hơn nữa sau khi cô nhìn thấy đương gia mặc bộ đồ trắng thì cô lại thật
sự hiếu kỳ:
- Đương… đương gia, Tiểu Đinh có thể hỏi người một câu không?
- Hử?
- Tiểu thư thành công chưa ạ? - Đã lâu lắm rồi. Tiểu thư cho dù vẫn không vượt nổi tường thì cũng nên thành công chuyện đó rồi chứ.
- Cái gì?
- “Ăn” đương gia ấy.
- …
- … Híc! Đương gia, tôi và Tiểu Bính đánh cược với nhau một tháng tiền
công, còn tất cả số bạc vụn tiểu thư nhờ tôi cất giữ nữa. Nhưng tôi đánh cược là tiểu thư sẽ thành công. Đương gia đừng làm Tiểu Đinh thất vọng
nhé.
Hắn mím môi đứng dậy nhìn Long Tiểu Hoa rồi quay người đi đến bên tấm bạt
ngăn đôi lều thành phòng nghỉ của chủ soái và phòng nghị sự. Hắn vén bạt đang định đi ra thì bỗng dưng lại quay người nói với Tiểu Đinh:
- Đinh nha đầu!
- Dạ.
- Nhớ đem tiền công tháng này và toàn bộ tiều tiêu vặt dùng để mua tiểu thuyết của nàng ấy giao cho Tiểu Bính nhé
- … Híc! Tiểu thư thật vô dụng! - Đương gia nói điều này mà còn cười được sao?
- Có điều, nếu cô thông mình thì nên tiếp tục đánh cược tiền công tháng sau.
- Hả? - Thua một lần còn để mắc lừa tiếp sao?
- Gấp hai lần.
Ý đương gia là…
- Tiểu thư, tiểu thư mau dậy đi. Đương gia đang muốn giúp chúng ta kiếm
ngân lượng đấy. Tháng sau tiểu thư có thể có được đương gia rồi.
- …
Hắn làm sao mà lại coi mình không đáng tiền như vậy?
Nhưng thấy nàng chịu khổ đến thế, hắn cũng nên bù đắp cho nàng chứ. Nếu không nàng nhất định sẽ lại gào vào mặt hắn, nói hắn là người cha chỉ biết
phạt không biết thưởng.
Long Hiểu Ất cười, buông tấm bạt xuống rồi quay người nhìn một binh sĩ đang
quỳ bên ngoài, tay cầm tấm kim bài quen thuộc. Hắn vội hỏi binh sĩ đó:
- Bà ấy đang ở đâu?
- Thưa Huyên vương gia, đang ở bên ngoài lều ạ.
- Mau mời bà ấy vào.
- Vâng.
Trang phục màu xám, khăn che mặt màu xám, Huyên phi ăn mặc theo cách của
người phiên thổ được mời vào lều của chủ soái. Ánh mắt bà lướt qua tấm
bản đồ thành Tân Bình được treo trong lều. Những ngón tay thon dài của
bà lộ ra ngoài trên những sợi lông xám của tấm áo choàng nhưng không hề
có ý định vén khăn che mặt. Bà vẫn giữ quy tắc không để người ngoài thấy mặt của hoàng cung phiên quốc. Huyên phi bước đến trước mặt người đàn
ông mặc bộ đồ đen hơi cúi người, định quỳ gối trước hắn. Hắn giật lùi
lại phía sau vì kinh sợ trước nghi thức này, định quỳ xuống hành lễ thì
bị bà ngăn lại:
- Vương gia không cần đa lễ. Tiện thiếp có mấy câu muốn nói. Nói xong sẽ đi ngay.
- … Mẫu phi…
- Xin Vương gia đừng vì tiện thiếp mà khuấy động can qua. Xin hãy thu quân, tiện thiếp xin cúi đầu tạ ơn.
Nói xong, bà chuẩn bị quỳ xuống thì hắn giơ tay ngăn lại nói:
- Mẫu phi, là con cứu giá chậm trễ, người…
- Vương gia nói đùa sao? Tiện thiếp có muốn nhận người con như Vương gia
cũng không nhận đư