
ạch Phong Ninh rồi sao? Các quan văn võ trong triều chỉ biết hoàng gia gia bị trúng độc của phiên quốc và muốn trả thù. Nghe nói có mỗi
Bạch Phong Ninh đứng trước triều phản đối, không đồng ý phát động binh
mã ở thành Đồng Khê, chống đối Long Hiểu Ất, cắt đứt tình bằng hữu. Bạch Phong Ninh đã tức giận rời khỏi thành Lâm Dương. Lần này hắn về phiên
thổ thương lượng với quân vương phiên quốc phóng thích cho Huyên vương
phi. Về lý thì hắn và Long Hiểu Ất đã tuyệt giao, sao hắn lại sai Bạch
Vô Ưu đi giúp Long Hiểu Ất chứ?
Rốt cuộc là họ đang giở trò gì vậy?
- Huyên vương gia, để xua đi miệng lưỡi thế gian, người không thể không
khởi binh đánh phiên thổ. Người không nói cho Diệu tiểu vương gia biết
chuyện của Thánh thượng cũng là để tránh chuyện người nhà đánh nhau sao? - Bạch Vô Ưu không hiểu hỏi Long Hiểu Ất. Lẽ nào người trong hoàng tộc
lại thích chơi trò thần bí như vậy. Hay là Huyên vương gia đã quen bị
phụ thân áp đặt nên một lần, hai lần đều có thể nhẫn nhịn được.
Long Hiểu Ất không nói gì. Hắn đón chiếc khăn bông mềm mà Bạch Vô Ưu đưa
quấn cho kẻ đang lạnh cóng, run lập cập trong lòng mình rồi nhìn lên bầu trời đen u ám.
Nói ư? Nói gì? Lẽ nào muốn hắn nói cho cháu mình rằng, hoàng gia gia nó đã
tự nuốt thuốc độc của phiên quốc chỉ vì một mối thù, chỉ vì muốn khơi
dậy chiến tranh sao? Cả đời người đầy công tích, được nhân dân ca tụng
chưa từng gây nên chiến tranh. Người không dám nổi giận khi bị phiên
bang ức hiếp, và đã phải cắn răng, nuốt hận đem ái phi của mình đổi lấy
lương thực, ngăn chặn chiến tranh xảy ra vì sợ hủy hoại sự anh minh của
mình.
Hắn vốn nghĩ rằng mối oán thù này tích tụ, dồn nén trong trái tim hắn.
Những người không trải qua không thể nào rõ được. Vượt qua cửa ải đau
khổ lần đó, chẳng qua chỉ có hắn và mẫu phi, ngay đến cả phụ hoàng cũng
đã quên sạch sành sanh mối nhục ngày ấy rồi. Gánh tội cho phụ hoàng cũng không có gì. Chỉ là lần đầu đến phiên thổ, nghe lời đồn về mẫu phi của
mình khiến hắn càng thêm căm hận. Tuy hắn phải lang thang nhưng vẫn có
thể coi là tự do, còn mẫu phi của hắn ở phiên thổ lại trở thành người hạ đẳng. Do đó hắn đã đổi tên họ theo đằng vợ để đoạn tuyệt quay lưng lại
với hoàng tộc, khi trở lại kinh thành, hắn cũng chỉ xưng quân thần không gọi một tiếng phụ hoàng.
Nhưng như Bạch Phong Ninh đã nói, dù hắn không gọi một tiếng phụ hoàng thì
hắn vẫn coi Hoàng đế là cha nên hắn vẫn nghe lời Hoàng đế để tiểu nữ nhà mình đi sứ phiên thổ.
Nhớ lai ngày Thánh thượng tuyên hắn lên điện. Cánh tay gầy gò như củi khô của người kéo hắn lại gần, người nói:
- Trẫm lên ngôi hoàng đế từ nhỏ, không phải là chưa từng làm sai điều gì
nhưng trẫm chưa từng nhận sai. Trong lòng trẫm biết, trẫm có lỗi với hai mẹ con con. Hai người đều oán hận trẫm.
Nghĩ đến những lời nhắn nhủ lúc lâm chung của phụ hoàng, hắn thấy cay cay
sống mũi. Đây là cha đẻ của hắn. Từ nhỏ hắn đã ngưỡng mộ ông cả đời anh
minh, quyết đoán. Ông chính là người đầu tiên dạy hắn sử dụng bàn tính,
cũng là người nghiêm khắc dạy dỗ hắn, để hắn giỏi giang, tinh thông tính toán như vậy. Do sự dạy bảo nghiêm khắc của ông nên hắn thậm chí còn
ghét những hạt tính hình tròn trên bàn tính. Dù ông không thể thay đổi
được tính cách của hoàng đế, luôn tính toán với người khác, kể cả con đẻ của mình, thì cuối cùng, ông cũng đã nhận sai với hắn.
Bạch Phong Ninh cười hắn:
- Oán thù mười năm, tội danh cả đời, chỉ một câu nói là có thể xua đi tất cả. Tiếp đó ông ta lại có thể hỏi lòng không thẹn mà tiếp tục tính toán với huynh rồi.
Đúng là ông lại tiếp tục tính toán. Nhưng lần này ông đã tính toán để thay
hắn trừ bỏ chướng ngại, giúp hắn lên ngôi, giải quyết khó khăn giúp hắn. Để tránh cho hắn mắc cùng một sai lầm giống ông, ông mới đưa Long Tiểu
Hoa đến phiên thổ xa xôi.
- Trước khi mất, hoàng gia gia có dặn dò gì không?
Ý cháu hắn muốn hỏi là Hoàng đế giao lại ngôi báu cho ai?
Cho hắn, Thập cửu hoàng tử mười năm trước đã làm thâm hụt quốc khố, lang
thang nơi biên cương, Huyên vương gia có mẫu phi gả cho quân vương nước
láng giềng, Long Hiểu Ất đến nay về cung mà còn không chịu đổi họ.
Trên long sàng, giọng Hoàng đế yếu ớt chê cười hắn:
- Trẫm đã sớm biết con muốn tạo phản đoạt ngôi, đấu với trẫm. Như vậy cũng tốt. Con đổi họ không có nghĩa là đổi chủ giang sơn.
- … - Hắn không dám nhìn ông, sợ nỗi chua xót vượt quá mức cho phép sẽ khiến hắn mất đi cảnh giác.
- Thập cửu, trẫm sinh ra đã là hoàng đế, công trạng hiển hách, không bị
tiếng xấu, dù chết cũng phải giữ thể diện. Trẫm có lỗi với con. Trẫm
muốn con lập tức kế vị cứu mẫu phi về. Con thay trẫm nói với bà ấy. Trẫm không hề quên bà ấy.
- … - Hắn cắn môi không dám đáp lại.
- Nếu có thể ăn bát mỳ của bà ấy một lần nữa thì trẫm không còn gì tiếc
nuối. - Thánh thượng nở nụ cười yếu ớt, quay sang nhìn hắn ở bên cạnh: - Trẫm lại sai rồi. Trẫm vẫn còn một điều tiếc nuối nữa. Trẫm có một
người con trai mười năm nay chưa từng gọi trẫm là phụ hoàng.
Hắn cứng đơ người, đôi môi khô khốc của hắn hé mở nhưng hắn không thể nào
lên tiến