Duck hunt
Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328393

Bình chọn: 8.00/10/839 lượt.

đều bị chôn chặt. Hắn

từ khách chuyển thành chủ. Thậm chí đầu lưỡi của hắn còn chơi đùa cùng

nàng trên địa bàn của mình.

Cái hương vị khó tả bản thân đang cảm nhận, chính là thứ hắn cho rằng cả

đời Long Tiểu Hoa sẽ không bao giờ có được - sự quyến rũ, vẻ nữ tính của một cô nương.

Chết tiệt! Kẻ tự tay hắn nuôi dạy có “vẻ nữ tính” rồi. Chết mất thôi!

Răng môi đan xen, tiếng thở hổn hển. Vẻ quyến rũ khiến cho Long Hiểu Ất như đang chu du bốn phương. Hắn chỉ có

thể chuyên tâm dùng trái tim của mình để cảm nhận hương vị ướt át, ngọt

ngào, mềm mại của đôi môi. Hắn không nỡ buông nàng ra nhưng miệng hắn

đang bận rộn không thể dỗ dành nàng nên chỉ có thể hơi nhấc mi lên, nhìn nàng với ánh mắt như muốn nói, mặc dù trong đầu, hắn vẫn coi mình như

bậc trên của nàng nhưng cảm xúc thì đã không nghe theo mệnh lệnh của bất cứ ai nữa rồi.

Hắn mở mắt, hoàn toàn không còn là ánh nhìn nghiêm túc, ngược lại nó biến

thành ánh mắt khao khát nhìn thẳng vào nàng. Nàng cũng đang nhìn lại

hắn.

Ừm! Nàng không tập trung vào hôn, còn mở mắt ra nhìn hắn làm gì? Bị đôi mắt đó châm chọc, hắn không thể không quét mắt, dùng đôi bàn tay rất đàn

ông đặt lên hông nàng.

Nơi đó đánh thì đánh nhưng… đổi thành “sờ” thì không ra thể thống gì.

Hắn đang mải suy nghĩ thì cảm thấy ngực mình lành lạnh, có đôi tay không

nghe lời đang vạch ngực áo hắn ra. Đôi môi đang chờn vờn trên môi hắn đã di chuyển xuống cổ hắn. Một chút đau đớn, hắn cúi đầu nhìn bông hoa nhỏ đang nở trên xương quai xanh của mình.

Nàng ngẩng khuôn mặt khó hiểu lên nhìn hắn:

- Huynh…

- …

- … Chúng ta động phòng nhé.

- … - Động phòng ư? Ai với ai? Hắn và nàng sao? Hắn và nha đầu do chính tay hắn nuôi dạy khôn lớn sao?

Sự ngại ngần của Hiểu Ất càng khiến Long Tiểu Hoa cam tâm tình nguyện hiến thân. Nở nụ cười, nàng lập tức tháo dây lưng của người ta. Long Hiểu Ất chau mày. Cúi xuống nhìn y phục của mình đang bị nàng cởi ra. Đôi môi

rất đỏ, lồng ngực nở hoa. Tóm lại xúc giác có gì đó khác thường.

- Đầu lưỡi của muội linh hoạt như thế từ bao giờ vậy? - Không phải là hắn chưa từng hôn nàng. Hắn đã thấy nàng như vậy bao giờ đâu.

- Luyện tập hằng ngày mà. - Ai đó thở hổn hển cúi đầu lúi húi tháo dây

lưng mà không hay mình đang lộ ra khuôn mặt rất gian tà. Nàng hoàn toàn

quên mất mình muốn giữ vẻ nữ tính để hấp dẫn phu quân. “Bản chất Long

Tiểu Hoa” đã vô tình lộ ra, miệng nàng lẩm bẩm oán thán: - Không cởi ra

được. Sao lại không cởi ra được vậy? Ồ! Không sao. Thử cách khác xem.

Nàng tự khen mình thông minh tài trí, nhưng ngón tay còn chưa làm được thì đã bị phu quân dùng tay ngăn lại.

- Hả? - Nàng chớp chớp mắt không hiểu tại sao sự tích cực của mình lại

gặp sự từ chối tàn khốc như vậy. Nàng ngẩng đầu lên thì chỉ thấy phu

quân đang nhìn mình. Nàng lập tức ý thức được rằng “Bản chất Long Tiểu

Hoa” lại chạy ra rồi, lập tức bĩu môi, muốn nhào vào lòng người ta: -

Người ta, người ta…

- Long Tiểu Hoa! Khi ta không có nhà, muội đã tìm ai để luyện đầu lưỡi

thế? - Còn muốn dùng chiêu này với hắn sao? Vẻ nữ tính chết tiệt! Cút

qua một bên đi!

- Xì!

- Xem ra muội lĩnh hội được nhiều thứ trong tiểu thuyết đấy. - Không chỉ xem mà còn dùng cơ thể để đối phó với hắn. To gan thật!

- Xì!

- Không biết thế nào là cách biệt nam nữ, cái vẻ dâm dục, tùy tiện tìm

đàn ông như thế là kẻ nào đã dạy muội? - Hành vi không giữ đạo làm vợ

như vậy, hắn tuyệt đối không thể ngồi nhìn cho qua. Nếu hắn bỏ qua lần

này thì về sau không biết nàng sẽ còn đến mức nào nữa? Hắn tuyệt đối

không thể dung túng trò chơi trái luân lý này. Hừ! Hóa ra lần trước ngồi trên đùi tên quỷ chết tiệt kia không phải là tất cả. Nàng còn dám giấu

hắn? Giỏi lắm! Giỏi lắm!

- Xì! Tôi đâu có tùy tiện… - Nàng đem những tuyệt chiêu dưới đáy hòm ra

để mê hoặc phu quân của mình đấy chứ. Chẳng có gì không đúng cả. Trong

cuốn Điều răn nhi nữ có nói không được mê hoặc phu quân của mình sao? Điều nào, mục nào nói vậy?

- Còn dám cãi cố? - Hắn nhân lúc mình vẫn còn kiềm chế được thì trấn tĩnh lấy lại tư thế nghiêm túc của người làm cha.

- … - Thật ấm ức! Rõ ràng là hắn cũng rất thích điều đó, bây giờ lại nói nàng. Hừ hừ…

- Úp mặt vào tường xem xét lại bản thân đi.

Uỵch!

Long Tiểu Hoa bị phu quân mang hình thức mẹ kế đá xuống ghế. Hắn ngồi ngay

ngắn chỉnh lại y phục của mình, buộc lại dây lưng, phủi chiếc áo nhàu.

Xong xuôi, hắn bê chén trà nguội lên uống một ngụm lớn nhưng mặt vẫn đỏ

phừng phừng.

- Hả? Úp… úp mặt vào tường xem xét lại mình ư? - Nàng xoa mông ngẩng đầu

lên nhìn phu quân đang cố lấy lại tư thế của mình. Tức quá đi mất. Chỉ

vì muốn được phu quân yêu thương mà bị phạt úp mặt vào tường tự vấn? Có

cần giáng tội vô lý cho người ta như vậy không chứ? Hắn cho rằng mặc y

phục chỉnh tề thì có thể cả đời làm quân tử sao?

Cầm thú đội lốt người!

Tối đó, Long Tiểu Hoa bị phạt đứng úp mặt vào tường. Đó là trên chiếc

giường cao quý của phu quân. Rõ ràng nơi đó còn mang vẻ đen tối hơn cả

thái độ của nàng nhưng hắn lại có thể vận dụng nó một cách thuần khiết

như vậy.

Hắn đặt một tay sau