
gón tay về
phía nàng ngoắc ngoắc.
Nàng chẳng lạ gì tình huống này, tự biết mìn phải lê đầu gối trên nền đất mà xích tới gần hắn. Sau đó nàng bất ngờ bị hắn kéo vào lòng, còn chưa kịp phản ứng gì thì toàn thân đã bị lật úp nằm trên đùi hắn, rồi bị cánh
tay quen thuộc phát cho mấy cái:
- Ai dạy muội tùy tiện ngồi trong lòng nam nhân hả? Còn dám chơi trò phong tình gì đó với ta?
- Oa oa oa! Tại sao chỉ muốn đánh vào mông tôi hả? Rõ ràng nam nhân các người luôn thích này thích nọ mà.
- Ai dạy muội ngồi trên đùi người ta làm nũng, còn tỏ ra yêu kiều? - Cãi cố hả? Có muốn thêm mấy cái phát không?
- Là cháu huynh nói mà. Huynh không đi đánh hắn, sao lại chỉ biết bắt nạt tôi chứ? Đúng là trọng nam khinh nữ mà.
Vừa nhắc đến thằng cháu có ý đồ xấu xa đó là hắn lại đánh mạnh hơn:
- Hắn không đến lượt ta phải trị tội. Ta chỉ phụ trách trị tội muội thôi. Còn chỗ nào để hắn chạm vào nữa? Mau nói đi.
Nàng bò trên đùi hắn lật người xoay mông, rụt cổ:
- Hết… hết rồi.
- Có đúng là hết rồi không?
- Thật sự hết rồi mà.
- …
- Vì hòa bình và luân thường đại gia tộc, tôi phải coi như hết rồi.
- … - Mắt hắn nheo lại: - Ta còn nhớ hình như ta có để cái roi ở trong thư phòng. Để ở đâu nhỉ?
- Xì!
- Có nói hay không?
-…- Nàng chu môi.
- Chu môi cái gì? Rốt cuộc là ở đâu?
- … - Nàng lại cố gắng chu môi nhưng hắn có vẻ vẫn không hiểu lắm, nên
đành phải lấy tay chỉ vào cái miệng chu ra như bạch tuộc của mình.
Nàng chỉ cảm thấy phu quân của mình đột nhiên căng thẳng, ánh mắt tối sầm
đáng sợ, phát ra những tia sáng giống như đang thi triển “vạn tiễn xuyên tâm”. Không nói lời nào, hắn kéo mặt nàng lại, nghiêng đầu như sắp gắn
đôi môi mềm mại của mình lên mà vầy vò môi nàng. Nàng cảm thấy điều này
thật đúng như mong đợi, mở cờ trong bụng, chu môi lên thật cao.
Đợi mãi mà vẫn không cảm nhận được sự trêu đùa của đôi môi yêu mị kia. Nàng hơi hé mắt thì chỉ thấy đôi môi phu quân đầu đầy luân thường đạo lý
đang dừng lại cách môi mình khoảng bằng một ngón tay, làm thế nào cũng
không chịu tiếp tục tiến tới. Hắn chau mày, ánh mắt ủ ê, bối rối nhìn
nàng, không phải là ánh mắt dung túng, cũng không phải là muốn vứt bỏ
nàng. Sao lại cứ mắc kẹt trong lòng hắn, khiến hắn làm thế này cũng
không được, làm thế kia cũng chẳng xong?
Hắn bị động tác chu môi của nàng làm cho khó chịu nên mới ôm đầu nàng muốn
hành hung nhưng khi đôi môi chúm chím ở trước mặt thì hắn lại rút lui.
Nha đầu này do một tay hắn nuôi dạy khôn lớn. Tuy không phải là lần đầu
tiên, muốn bây giờ giác ngộ thì cũng đã muộn nhưng cảm giác này vô cùng
kỳ lạ. Muốn hắn hôn tiểu nha đầu đã từng bị hắn đánh vì tội tè dầm ư?
Hắn trở nên biến thái như vậy từ bao giờ thế?
Ôm nàng trong lòng mà vẫn có thể nghĩ đến bộ dạng ăn, uống và tè dầm của nàng thì làm sao hắn hôn nàng được chứ?
- Rốt cuộc huynh có hôn không? - Nàng không chịu nổi đôi môi hắn cách một chút xíu và phả ra hơi nóng hổi như vậy. Nó khiến nàng không thoải mái
chút nào.
- Muội đừng làm ồn. Ta đang suy nghĩ. - Môi hắn kề sát hơn một chút nhưng rốt cuộc vẫn không chạm vào môi nàng.
- Huynh nghĩ gì? Hôn tôi khó thế sao? - Vậy mà vừa rồi nàng còn định khen hắn có chút tư thế của nhân vật nam chính cơ đấy. Hứ!
- Muội thấy thế nào? Nhìn bộ dạng ta vật vã đấu tranh như vậy mà không biết sao?
Nàng cứng đơ cổ, chỉ cảm thấy luồng khí nóng từ miệng hắn bắt đầu thiêu đốt. Khoảng cách chỉ còn là một tấm màn lụa. Nàng hé mắt nhìn đồng tử càng
lúc càng tối lại của hắn, cuối cùng không chịu nổi nữa, giơ tay vít cổ
hắn xuống. Nàng đã dẹp sạch khoảng cách mong manh đó. Môi hắn kề sát lên đôi môi nàng và nàng bắt đầu chiến lược công thành, dùng đầu lưỡi gõ
cánh cửa lý trí, đôi môi và hàm răng của người ta.
Hắn nhíu mày, nhìn nàng chỉ mải “gặm” người ta, đầu cũng chẳng ngại nghẹo
hẳn sang một bên, đành giơ tay nâng nàng lên, đặt nàng ngay ngắn lại
trong lòng mình, hai bàn tay giữ lấy cổ nàng. Đầu lưỡi nàng dính chặt
trên bờ môi hắn. Hắn hít một hơi thật sâu, dường như đang đắn đo điều gì đó, có lẽ do sợ nàng rơi khỏi người mình nên hắn đã dùng đôi tay vòng
lấy eo nàng.
- Huynh không tập trung.
- … Rơi xuống thì phải làm thế nào? Ùm…
- Đáng ghét! Huynh mím môi nhanh như thế làm gì? Huynh vẫn chưa nghĩ xong sao?
- Ừm.
- Ngày mai nghĩ tiếp đi. Hôm nay, huynh hôn tôi trước đã.
- … - Tại sao nha đầu này lại càng ngày càng hạ lưu như vậy? Tốt nhất là
không phải bị thằng cháu mất nết của hắn dạy cho hư hỏng, nếu không hắn
sẽ treo cả hai lên mà đánh cho một trận.
Hắn đang định cự tuyệt chính mình, để cảm nhận đầu lưỡi nhỏ bé đó trêu đùa
trên môi thì lại tưởng tượng ra cách trị tội hai kẻ đáng ghét. Nhưng khi thấy kẻ đang ngồi trong lòng kéo cổ rồi lần mò lên khuôn mặt mình thì
hắn không còn nghĩ được thêm gì nữa. Đôi môi kề sát hắn lúc khép, lúc mở thốt lên mấy tiếng:
- Huynh… mở miệng ra được không?
- …
Hắn bị lời nói dịu dàng của nàng khiến cho bàng hoàng. Đôi môi hắn vâng lời hé mở, lập tức một con rắn nhỏ luồn vào. Hắn không thể diễn tả cảm giác đó thế nào, chỉ cảm thấy mọi luân thường đạo lý