
Ninh, nàng ngây
người hỏi lại hắn.
- Người hoàng gia không giống với người thường. Tiểu vương gia sẽ có cách ứng phó thôi.
- Họ Bạch kia, ngươi bớt hại tiểu vương đi. Tiểu vương đâu có nói là cần
hai người… Không, tiểu vương là vương gia, cần hai người thì sao nào? Họ Long kia, cô chớ dùng ánh mắt đó để nhìn tiểu vương.
- Tôi chỉ lo sức khỏe của Vương gia không chịu nổi thôi. - Long Tiểu Hoa
lầm bầm. Nàng cảm thấy phía sau mình có một bóng đen lao đến. Nàng nuốt
nước miếng nhìn nét mặt của Bạch Phong Ninh và cảm thấy có điều không
ổn.
Bạch Phong Ninh mỉm cười nhìn chiếc vỏ kiếm trống không trong tay người phía sau đó:
- Long huynh không thích thanh kiếm nhà Bạch mỗ như vậy sao? Huynh đã vứt nó đi mất rồi. Đây là thanh kiếm rất quý đấy.
- Kiếm đúng là tốt, chỉ là ta không muốn để huynh bỡn cợt thôi. - Hắn
thật sự không giở trò như Bạch Phong Ninh. Hắn thật sự có bản lĩnh kìm
nén cơn giận của mình. Hắn đã dùng kiếm chém tan cái gọi là hạnh phúc
của nàng. Nàng vẫn còn tâm trạng lo lắng cho người khác sao? Trước tiên
hãy lo cho mình đi đã: - Long Tiểu Hoa kia, cô còn đứng bên Bạch công tử làm gì? Còn không mau lại bên ta đi?
Long Tiểu Hoa hơi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Hiểu Ất, có chút không cam tâm, nàng cắn môi nói:
- Tôi không muốn.
- Cô nói gì? - Nàng thật sự nghĩ rằng có hai kẻ hỗ trợ mình nên mới to
gan như vậy sao? Mấy ngày không trị tội nên nha đầu này ngày càng khó
trị rồi.
- Tôi đến tìm Long Hiểu Ất. Điện hạ nói không quen huynh ấy mà. - Một câu nói khiến trái tim nàng vẫn còn đau nhói. Đừng tưởng nàng mặt dày là có thể tùy ý ức hiếp nàng nhé.
- … - Long Hiểu Ất đột nhiên im lặng, nhìn Bạch Phong Ninh đang cố nở nụ cười mà thở dài.
Lúc này, Cung Diệu Hoàng đang từ trên lầu cao đi xuống. Dù nói thế nào thì
tú cầu của hắn cũng mất rồi. Vở kịch huyên náo này cũng đã kết thúc. Bây giờ hắn chỉ việc kéo nha đầu đó về bên mình, đem về nhà nhốt vào kho
củi, dạy cho một bài học để nha đầu đó không còn quan hệ gì với Long
Hiểu Ất hay với Bạch Phong Ninh nữa.
- Hoàng thúc, ông trời cảm thấy tiểu vương không thích hợp với chuyện hôn nhân hoàng gia nên mong hoàng thúc thay mặt tiểu vương về tạ ơn ý tốt
của hoàng gia gia. Tiểu vương chỉ cần cô nương này…
- Cô nương này là hoàng thẩm của ngươi đấy. - Hắn nhếch môi, không lớn tiếng mà thốt nên một câu khiến mọi người đều ngây ra.
Cung Diệu Hoàng sực tỉnh lại trước tiên. Hắn nhìn Long Tiểu Hoa vẫn ngây người thì giận dữ nói với Long Hiểu Ất:
- Không phải cô ấy đã bị hoàng thúc bỏ rồi sao?
- Bỏ ư? Hứ!... Ngươi đã thấy hưu thư của cô ấy chưa?
- … Cô không lấy được hưu thư sao? - Hắn đẩy đẩy Long Tiểu Hoa đang ngây ngô nhìn Long Hiểu Ất.
- … Thế nên tôi mới hỏi Vương gia… tội trùng hôn sẽ bị xử thế nào…
- Cô… đầu óc cô làm bằng thứ gì vậy? Bị người ta bỏ mà cũng không đòi hưu thư sao? - Hắn giơ tay lên muốn đập vào cái đầu chậm hiểu của nàng.
- Có ai nói cho tôi biết, bị bỏ thì phải lấy hưu thư đâu. Tôi xem tiểu
thuyết mới biết có thứ gọi là hưu thư tồn tại đấy chứ. - Long Tiểu Hoa
ôm đầu không biết nên chạy về phía người mặt áo trắng hay nên nấp sau
người mặc áo đen. Tại sao nàng lại bị kẹp giữa ba người đàn ông đáng sợ
và bị mọi người coi thường thế này chứ?
Long Hiểu Ất kéo nàng lại gần, nhìn Bạch Phong Ninh không hề có động tĩnh
gì, vẫn giữ nguyên nụ cười. Hắn quay lại nói với Cung Diệu Hoàng, kẻ vẫn không thể chấp nhận được chuyện này:
- Điệt nhi, ngươi có thể gọi hoàng thẩm không?
- …- Quỷ mới đi gọi người con gái đã hôn mình là thẩm thẩm…
- Thực ra… không gọi cũng được. Gọi thẩm thẩm rất già. Tôi còn trẻ như
vậy… ồ… - Bị chồng cũ lườm rồi, còn là ánh mắt rất căm hận nữa…
- Long Tiểu Hoa, cô định giải thích với chồng mình thế nào đây? Cô thân là gái đã có chồng mà lại chạy đi cướp tú cầu sao?
- Tôi muốn thấy huynh đỏ mặt tức giận… Tại huynh không nhận tôi trước đấy chứ. Huynh kéo cái gì vậy?
- Tốt lắm! Điệt nhi, hôm khác ngươi hãy đến phủ Huyên vương dâng trà cho
hoàng thẩm. - Long Hiểu Ất nói với Cung Diệu Hoàng rồi quay sang Bạch
Phong Ninh: - Thanh kiếm cứ để ở chỗ huynh đã, coi như ta thiếu tôn kính với thanh kiếm của nhà họ Bạch. Nếu huynh muốn có chủ mới thì ta cũng
không có ý kiến gì. Bây giờ nhờ phúc của hai vị mà phu thê đoàn tụ.Ta và cô ấy cần làm rõ một điều… rốt cuộc kẻ nào không chịu nhận người trước. Xin cáo từ.
Ực ực! - Long Tiểu Hoa nuốt nước bọt. Nàng cảm thấy việc mình chạy đi tìm
hắn đúng là rất ngu xuẩn. Làm gì có kẻ đáng thương nào lại cảm thấy
không thoải mái khi không bị mẹ kế ngược đãi nữa. Làm gì có kẻ đáng
thương nào vứt bỏ bạch mã hoàng tử để chạy đến tìm mẹ kế ngược đãi mình
tiếp chứ. Cứu với!
Nàng nhấc gót chân muốn bỏ đi thì bị chồng cũ… à không… đã không còn là
chồng cũ nữa rồi mà là phu quân, bị phu quân vừa mới lộ diện kéo cổ áo
lại. Sau đó, nàng nghe thấy tiếng nói vang lên bên tai:
- Muốn trốn hả? Ta đã cho muội cơ hội rồi. Lần này là muội tự tìm đến đấy nhé. Đừng hòng ta tha cho muội.
- Xì!
Mơ ước bao nhiêu năm của Long Tiểu Hoa cuối cùng đã thành