Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328610

Bình chọn: 8.00/10/861 lượt.

.

- Nếu đã có thời gian đi lấy những thứ này, vậy thì vừa rồi cô ấy lấy

tiểu thuyết và Xuân cung đồ ra ép tiểu vương là cô ấy có âm mưu tính từ

trước sao?

- Chúc mừng! Đây là lần đầu tiên có kẻ ngốc mắc lừa nha đầu đó.

- … Rõ ràng là hoàng thúc cũng mắc lừa cô ấy. Hoàng thúc còn nhắc tiểu vương thứ cô ấy thích nhất là tiểu thuyết cơ mà.

- Long Tiểu Ất không thừa nhận. Hắn hít một hơi thật sâu nhưng cảm thấy

không khí không trong lành cho lắm nên đành phải bịt mũi lại. Cơn giận

của hắn càng lúc càng lên cao. Nha đầu này vì tú cầu của nam nhân khác

mà thật sự dám làm tất cả? - Long Tiểu Hoa! Ai cho cô đem chồn hôi vào

đây?

Chồng cũ của Long Tiểu Hoa nổi giận rồi. Giọng phát uy quyền từ trên lầu vọng xuống làm nàng toát mồ hôi hột, không dám ngoái đầu lại. Nhưng mà mùi

hôi thối đã bay ra, không thể thu lại được. Hơn nữa những nhúm lông nhỏ

màu đen đáng yêu đang bay tứ tung. Sau khi khiến mọi người kinh hãi thì

nó lại không ngừng tỏa ra mùi hôi thối khó chịu. Dù nàng đã bịt bông vào mũi nhưng nó vẫn xuyên vào được, khiến cho nàng choáng váng. Nàng cũng

bị việc tốt của mình gây ra làm cho chao đảo, đâu còn tâm trí mà đi thu

gom những thứ làm ô nhiễm môi trường đó lại nữa chứ.

Hơn nữa, không ai quy định đi cướp tú cầu không được mang theo chồn hôi.

Nàng cảm thấy thứ hôi thối này đúng là vũ khí tất yếu để vượt qua kẻ

địch trong cuộc tranh đoạt tú cầu.

Dù sao cũng đã là hạ sách, chẳng cần biết làm thế nào, chỉ cần có thể

giành được tú cầu là tốt rồi. Nàng bịt mũi ném lông chồng hôi về phía

quả tú cầu, chỉ thấy mấy vị đại ca với sắc mặt khó chịu đang bò lồm cồm

trên mặt đất nhìn chằm chằm về phía mình.

- Nha đầu thối tha này, cô dám thả thứ hôi thối đó ra sao? Chiêu thâm độc như vậy mà cô cũng nghĩ ra được.

- Khốn khiếp! Cha mẹ cô dạy dỗ cô thế nào vậy? Cứ giết cô ta đi rồi tính!

- Đúng đấy. Cứ giết cô ta đi rồi lại cướp tú cầu.

- Hả? Đừng, đừng mà. Cứu tôi với! - Long Tiểu Hoa còn chưa kịp khen mình

thông minh tài trí thì phát hiện ra mình thật sự rất ngốc, thả ra thứ

hôi thối không có tính sát thương, lại dễ dàng làm người khác nổi giận.

Rốt cuộc là nàng đã dùng cái đầu ngu ngốc đến đâu để nghĩ ra cách này

vậy?

Phía sau nàng, cả một đám người hô đánh hô giết. Liên tục có những ngọn phi

đao vụt qua bên cạnh khiến nàng sợ hãi chỉ biết ôm đầu chạy về phía tòa

lầu mà trốn:

- Oa oa! Sau này, tôi sẽ không chơi trò chơi này nữa. Họ làm sớm thật đấy. Cha ơi, cứu với!

Long Hiểu Ất ngồi ở trên cao bị gọi là cha thì mím chặt môi, thở dài. Cuối

cùng, hắn không thể ngồi nhìn tiếp được nữa, bèn vén áo đứng dậy bước

xuống dưới lầu muốn kéo kẻ đó về. Kẻ do mình nuôi dạy thì chỉ có mình là người hiểu rõ nhất. Nha đầu này thì có khả năng chọc giận người ta đến

mức người ta muốn ném cả mình vào nồi đun. Có điều, nàng vẫn là người

của hắn, hắn có thể dạy dỗ nàng nhưng không có nghĩa là người khác có

thể bắt nạt nàng.Việc dạy dỗ nàng không đến lượt họ. Thật là chẳng ra

thể thống gì. Nhốt nàng vào phòng tối để trị tội nàng mới là lựa chọn

tốt nhất.

Cung Diệu Hoàng vừa thấy hắn xuống lầu, thì chau mày hỏi:

- Nàng! Hoàng thúc đi đâu thế?

Hắn liếc nhìn kẻ gây ra mớ lộn xộn này rồi trừng mắt:

- Đón hoàng thẩm của ngươi về phủ. Ngươi tự nghĩ cách giải quyết mớ lộn xộn của mình đi.

Nói xong, hắn bảo thị vệ mở cửa dưới lầu. Cánh cửa vừa được mở ra thì một

bóng trắng vụt qua trước mắt hắn. Cái bóng đó lao qua làn mưa binh khí

kéo bóng đỏ vào lòng. Cái bóng đó nhún chân bay lên chỗ giá đèn trên tòa lầu. Hắn hơi ngẩng đầu thì chỉ thấy ở giá đèn trên lầu có một bóng

trắng và một bóng đỏ đang quấn lấy nhau. Hắn cũng không vội lên tiếng mà chỉ xem hai kẻ khốn đó sẽ làm gì tiếp theo.

- Long Nhi, mở mắt ra!

Bạch Phong Ninh hô lên. Chiếc áo trắng của hắn bay phần phật trong gió thật

là lãng mạn. Chỉ có điều Long Tiểu Hoa đang ôm lấy eo hắn vẫn bốc ra mùi hôi thối khó chịu.

- Long Nhi, muội hôi quá!

- Rốt cuộc huynh có nhân tính không thế? Chưa lâm trận đã bỏ trốn hại tôi một mình không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng đến chồn hôi mà thôi. Huynh còn nói tôi hôi sao? Ai da, mẹ ơi! Huynh kéo tôi cao lên một

chút. Thật cao, thật cao ấy. Phía dưới có rất nhiều người muốn đâm, muốn chém tôi.

- Ta chỉ đi tìm bộ đồ mà mình thích thôi. Màu trắng này của ta khá hợp với muội.

- … Huynh đến muộn chút nữa là được thấy thi thể của tôi đấy. Như vậy thì còn hợp nỗi gì?

- Không thể nào. Nếu ta đến muộn thì ít nhất cũng chỉ thấy người khác kéo muội vào lòng. Một mình ta chua xót mà thôi. Đúng không, Long huynh? -

Nói xong, hắn quay xuống hỏi Long Hiểu Ất đang đứng nhìn hằn học ở dưới

tòa lầu.

Long Hiểu Ất không nói gì, chỉ hứ một tiếng lạnh lùng rồi quay đi chỗ khác.

Cung Diệu Hoàng thì không có phong độ tốt như vậy:

- Họ Bạch kia, ngươi quên ngươi đến đây làm gì rồi sao? Đừng ôm nữ nhân của tiểu vương nữa. Người nên làm việc ngươi cần làm đi.

- Nữ nhân của Vương gia sao? - Bạch Phong Ninh cong môi. Hắn cúi đầu nhìn Long Tiểu Hoa đang run rẩy rồi lại nhìn Long Hiểu Ất đang khó chịu giữa đám hỗn lo


Polaroid