Snack's 1967
Kết Hôn - Ly Hôn

Kết Hôn - Ly Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323492

Bình chọn: 7.5.00/10/349 lượt.

minh bạch trong tay đàn bà.

Ngày nào đi làm về, Văn Bác cũng uống say mèm. Sở dĩ

anh làm như vậy là để tê liệt bản thân mình, không muốn phải mở miệng nói

chuyện với Y Đồng. Y Đồng ở nhà mấy ngày rồi lại về nhà mẹ đẻ, nói là để dưỡng

thai nhưng thực chất là để cho Văn Bác có không gian riêng, nếu không có cô ở

nhà, chắc chắn anh sẽ dẫn bồ về nhà.

Y Đồng vừa đi, Văn Bác ngày ngày đi làm về là trồng

cây, tưới nước, thỉnh thoảng anh còn vẽ tranh, luyện thư pháp, những thứ này

rất thích hợp để thư giãn. Y Đồng ở nhà mẹ đẻ nhưng đâu có rảnh rỗi gì, bởi vì

cô luôn dán mắt quan sát nhất cử nhất động của Văn Bác.

Một hôm hết giờ làm, Văn Bác về nhà, đang nấu nướng

thì có người ấn chuông. Văn Bác tưởng là Y Đồng về liền ra mở cửa. Vừa mở cửa

ra, anh thấy đứng bên ngoài là một cô gái trẻ tuổi, khoảng hơn hai mươi, tóc

dài, rất xinh đẹp. Trông cách ăn mặc thì cô gái này có vẻ là người đứng đắn,

cao quý. Văn Bác không quen người này, liền hỏi:

- Xin hỏi cô tìm ai ạ? Có chuyện gì không?

- À, xin lỗi, tôi ở tầng trên, quần áo tôi phơi bị rơi

xuống ban công nhà anh rồi, tôi có thể vào lấy được không? - Văn Bác bảo.

- Cảm ơn anh!

- Đừng khách sáo!

Văn Bác dẫn cô gái đó vào nhà. Cô gái nhanh chân ra

ban công nhặt quần áo của mình, là một cái áo ngực màu trắng và một cái quần

lót màu hồng. Cô gái ngại ngùng nói:

- Lúc rút quần áo tôi lỡ tay để rơi xuống, làm phiền

anh quá!

- Không sao đâu!

Nhìn thấy cô gái đi ra khỏi cửa, Văn Bác mỉm cười lắc

đầu. Đang định đóng cửa thì cô gái đó quay đầu lại, hỏi:

- Tôi ở trên tầng trên, khi nào rảnh mời anh lên chơi!

Văn Bác nghe thấy cô gái mời mình đến nhà, cảm thấy

rất kỳ lạ, mặc dù chỉ là một câu nói xã giao nhưng cũng khiến anh rất ngạc

nhiên. Thời đại này, sống trong chung cư, nhà nào cũng kín cổng cao tường,

chẳng ai qua lại với ai. Nhà ngay sát vách cũng chẳng qua lại với nhau chứ đừng

nói là tầng trên với tầng dưới. Ấy thế mà cô gái này lại mời anh lên nhà cô

chơi? Đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Xuất phát từ phép lịch sự, Văn Bác liền khách sáo gật

đầu:

- Ok, tạm biệt!

Tối đó, Văn Bác ăn cơm rồi nằm dài trên ghế sô pha xem

ti vi. Không biết xem đến lúc nào, anh thấy hơi buồn ngủ, chuẩn bị đi tắm rồi

đi ngủ thì đột nhiên chuông cửa reo lên. Văn Bác nghĩ, lẽ nào Y Đồng về?

Văn Bác mở cửa, hoá ra vẫn là cô gái đó. Cô mặc một

chiếc váy ngủ đứng ở ngoài cửa. Anh thầm nghĩ, muộn thế này rồi còn có chuyện

gì nữa? Anh định hỏi thì cô gái lên tiếng:

- Thật ngại quá! Muộn thế này rồi còn phiền anh, tôi

muốn nhờ anh giúp một việc có được không?

- Chuyện gì? Cô cứ nói! - Văn Bác mỉm cười hỏi.

- Bóng đèn nhà tôi bị hỏng, chẳng có cái nào sáng cả,

anh có thể xem giúp tôi xem có vấn đề gì không?

- Ờ, nguồn điện có điện chứ?

- Không biết có chuyện gì mà tôi tắm xong, vừa bật

điều hoà thì đột nhiên đèn tắt ngóm.

- À, có thể là do bị cháy cầu chì rồi. Đi, tôi lên xem

giúp cô!

- Không sao, dù gì tôi cũng đi ngủ muộn mà!

- Tôi đã gọi điện cho thợ đến sửa nhưng người ta bảo

mai mới đến, trời nóng thế này, tôi chịu không nổi!

- Đúng thế, giờ không dùng điều hoà thì không ngủ nổi!

Thời tiết nóng nực, ở trong nhà cứ như ở trong lò vậy!

- Vâng, nóng thật đấy!

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lát sau đã lên đến

nhà của cô gái. Vào trong nhà, bên trong tối đen như mực. Văn Bác hỏi:

- Cầu chì nhà cô ở đâu?

- Ở bên kia!

Văn Bác cầm theo cái đèn pin, mở hộp điện ra, tỉ mỉ

kiểm tra, quả nhiên là bị cháy cầu chì. Thời tiết nóng nực thế này, dùng quá

nhiều thiết bị điện nên quá tải. Văn Bác nói:

- Cầu chì cháy rồi, thay cái khác là được!

- Vâng, để tôi đi lấy!

Chẳng mấy chốc, Văn Bác đã thay xong cầu chì, căn

phòng lại sáng đèn. Anh đưa mắt nhìn quanh, căn nhà được bài trí rất sang

trọng: nền nhà bằng đá hoa cương, đồ dùng gia dụng bằng gỗ lim, sa lông là da

thật, ti vi màn hình phẳng, trong phòng khách còn bày rất nhiều đồ cổ và ngọc

quý, không có mấy trăm nghìn tệ thì còn lâu mới có không gian được bài trí như

thế này.

Văn Bác vô cùng kinh ngạc. Cô gái kia nói:

- Chồng em đi Bắc Kinh công tác, thường xuyên không có

nhà!

Văn Bác thầm nhủ: “Cô ấy nói với mình chồng cô đi công

tác thường xuyên, không có ở nhà là có ý gì? Mình đâu có hỏi?”.

Nghĩ thế, anh liền nói:

- Thế à, chồng cô làm nghề gì thế?

- Chồng em mở công ty riêng!

- Ông chủ à, cũng không tồi!

- Mời anh ngồi uống nước đã! Anh xem, tôi chỉ mãi nói

chuyện, quên mất không rót trà mời anh!

- Đừng khách sáo!

Cô ta lấy ra một túi chè Bích La Xuân thượng hạng, pha

mời Văn Bác. Lát sau, cả căn phòng đã nồng nàn mùi chè thơm phức.

- Mời anh xơi nước!

- Cảm ơn cô! - Văn Bác nhấp một ngụm, cảm thấy tinh

thần sảng khoái hẳn.

- Đúng là chè ngon! - Anh tấm tắc khen.

- Tôi mua lúc đi du lịch Tô Châu đấy. Chồng tôi rất

thích uống chè, thế là cứ đi đâu có chè ngon là tôi lại mua mang về!

Đúng là một người phụ nữa biết quan tâm. Một người vừa

xinh đẹp, lại dịu dàng thế này đúng là một kiểu phụ nữ hoàn mỹ. Văn Bác thầm

nghĩ, tại sao mình không gặp được những cô gái tốt nh