
chỉ chia cho anh có một
nửa có khác nào cắt đứt từng khúc ruột. Anh đâu có nỡ, mà nếu xót ruột thì
đương nhiên sẽ e ngại. Nhưng Y Đồng đâu ngờ, một người đàn ông khi không còn
tình cảm với một người đàn bà nữa thì cho dù có tay trắng ra đi cũng chẳng chút
e sợ!
Cơn giận dữ của Văn Bác đã lên đến đỉnh điểm, anh trợn
ngược đôi mắt đỏ vằn lên, quát:
- Cô đừng nằm mơ, tôi có phải đốt nhà, phá nhà đi cũng
không cho cô dù chỉ một viên gạch!
- Anh nói tuyệt tình vậy sao? Nếu không tin thì cứ chờ
toà án phán xét đi! - Y Đồng thản nhiên nói.
- Nếu cô dám đòi của tôi một xu, tôi sẽ đánh gãy chân
cô!
- Vậy thì anh sẽ phải ngồi tù thôi!
Văn Bác tức tới mức mặt mày tím tái:
- Đơn ly hôn tôi đã viết xong rồi, cô ký tên đi! Nếu
không ký thì chúng ta ly thân, tôi sẽ chơi với cô đến cùng!
Y Đồng mỉa mai:
- Anh tưởng tôi lưu luyến anh lắm chắc? Anh tưởng mình
là Lưu Đức Hoa hay Châu Nhuận Phát[1'> hả?
[1'>
Lưu Đức Hoa và Châu Nhuận Phát là hai nam diễn viên đẹp trai và tài năng của
điện ảnh Trung Quốc.
- Thế tại sao cô không chịu ký vào đơn ly hôn hả?
- Tôi nói rồi, nhà anh mua là tài sản chung, của tôi
một nửa. Nếu anh đồng ý, tôi sẽ ký ngay lập tức!
- Cút, cô đừng có mơ!
- Thế thì tôi không kí nữa!
- Cô không ký chứ gì? Ok, tôi xem cô dây dưa được đến
bao giờ?
- Anh cân nhắc kĩ chuyện nhà cửa đi, rốt cuộc có chia
cho tôi một nửa không? Nghĩ xong rồi hãy nói cho tôi!
- Cô đừng có mơ!
- Không chịu phải không? Thế thì chờ toà án phán quyết
đi!
- Tôi sẽ chơi với cô đến cùng!
Có điều, Văn Bác mặc dù nói cứng miệng thế nhưng trong
lòng anh hiểu rất rõ, bởi vì pháp luật có quy định rõ, sau khi kết hôn, tiền
lương hoặc các tài sản khác đều là tài sản chung của hai vợ chồng. Văn Bác bình
tĩnh lại, thận trọng suy nghĩ, nếu như cô ta muốn đòi một nửa căn nhà thì cứ
cho cô ta đi, đứa con trong bụng cô ta là máu mủ của mình, nhà này cứ coi như
là để cải thiện điều kiện sống cho đứa bé. Dù gì đứa bé sinh ra xong cũng cần
phải có một gia đình. Nghĩ thế, Văn Bác liền nói với Y Đồng:
- Ok, tôi cho cô nhà, lần này cô vừa ý rồi chứ? Tôi có
phải trắng tay ra đi cũng quyết ly hôn với cô cho bằng được!
- Tôi cũng đâu có thích anh, ai sợ ai chứ?
- Tôi nói cho cô biết, sau khi ly hôn, cô có thể đăng
quảng cáo tìm bạn đời. Trên quảng cáo sẽ viết như thế này: “Thiếu phụ, xinh đẹp
mỡ màng, vì chồng đào hoa nên ly hôn, nhà, xe đầy đủ!”.
Y Đồng nghe thấy vậy, mặt hết đỏ lại chuyển sang
trắng, cô chửi một câu: “Khốn kiếp” rồi bỏ về nhà mẹ đẻ.
Thấy Y Đồng đi rồi, Văn Bác bắt đầu dọn dẹp đồ đạc,
anh thà ở một mình, làm một kẻ nghèo kiết xác còn hơn có bất kì quan hệ gì với
người đàn bà này. Cuộc hôn nhân này là cuộc hôn nhân đầu tiên của anh, nhưng
anh cảm thấy dường như anh vừa sống qua một thế kỉ dài đằng đẵng. Ngày nào anh
cũng sống rất mệt mỏi, áp lực, lúc nào cũng như sắp sụp đổ đến nơi! Ly hôn
chính là lựa chọn tốt nhất!
Tiền lương là tài sản chung, Văn Bác mặc dù có chút
không cam tâm nhưng cũng chẳng còn cách nào khác cả. Bản thân mình khó khăn lắm
mới kiếm được mức lương như hiện nay, đã vất vả, khổ sở biết nhường nào, lăn
lộn trên thương trường bao nhiêu lâu mới được như hiện nay, vậy mà phải chia
cho cô ta một nửa. Y Đồng ngày ngày ở nhà mẹ đẻ đánh mạt chược, xem ti vi,
chẳng làm gì hết, thế mà nghiễm nhiên được hưởng một nửa tâm huyết của anh. Kể
từ sau khi mang bầu, cô thản nhiên nghỉ việc ở nhà chơi, dù gì gia đình có điều
kiện, có không làm cũng chẳng thiếu ăn, thế thì sao không chơi cho sướng thân?
Đã thế tôi sẽ tiêu tiền, xem cô làm gì được? Văn Bác
lấy thẻ ngân hàng của mình, đi vào trung tâm mua sắm. Anh mua hơn hai nghìn tệ
tiền quần áo, lại mua thêm một đôi giày da hơn nghìn tệ, còn mua bốn chai rượu
Mao Đài. Vẫn chưa hết tức, Văn Bác lại mua thêm một chiếc điện thoại di động
giá năm nghìn tệ. Nhưng tiền trong thẻ vẫn chưa dùng hết, làm thế nào đây? Văn
Bác liền đến một khách sạn năm sao, thuê một gian phòng siêu VIP, đăng kí ở dài
hạn với quyết tâm: “Không cho cô ta dù chỉ một xu!”.
Sau khi vào ở khách sạn năm sao, Văn Bác ngày ngày
hưởng thụ, anh phải khoản đãi bản thân mình, nếu không thì có lỗi với chính
mình quá! Trước đây anh chăm chỉ làm ăn, chịu thương chịu khó, cho dù là việc
nhà anh cũng tranh làm, còn thường xuyên bị kéo về nhà mẹ vợ làm việc nhà. Ngày
nào cũng chẳng được ăn uống ngon lành, ngủ cũng không yên giấc, chơi cũng chẳng
được thoải mái, ngày nào cũng phải bán mạng làm việc, kiếm tiền. Giờ thì phải
hưởng thụ thôi!
Ngày thứ ba ở trong khách sạn, đột nhiên điện thoại
Văn Bác đổ chuông. Là Trần Na gọi đến, Trần Na hoảng hốt nói: “Giám đốc Lý, anh
đang ở đâu thế? Vợ anh bị tai nạn giao thông rồi!”
- Cái gì? Tai nạn giao thông á? - Văn Bác giật nảy
mình, tim đập thình thịch.
- Ở đầu đường Thập Tự, ban nãy em đi qua đó, nhìn thấy
chị ấy qua đường, bị ô tô đâm phải, chảy rất nhiều máu!
- Hả? Ôi trời ơi, em mau gọi xe cấp cứu cho anh đi!
Anh đến đó ngay đây!
Văn Bác vội vàng lao ra khỏi văn phòng, chạy về phía
đường Thập Tự. Đến