
là cuộc sống của một người chồng, đó là cuộc sống của một tên
trộm thì đúng hơn.
Văn Bác nhìn Y Đồng, cơn giận ngùn ngụt bốc lên. Anh
thấy vợ mình càng lúc càng vô lý. Anh vốn dĩ luôn an phận, giữ mình, hạn chế
tối đa việc qua lại với các cô gái khác vì yêu cầu cực kỳ vô lý của vợ, nhưng
giờ bị cô giám sát kiểu này, anh thực sự không thể chịu nổi.
Đang uất đến mức không nói thành lời thì đột nhiên
chuông điện thoại của anh reo vang. Lấy ra xem thì ra là bạn học Trương Manh
gọi đến, mời anh đi họp lớp. Anh nghĩ, tốt nghiệp đã bao nhiêu năm nay rồi mà
chưa có dịp gặp lại nhau, giờ bạn bè tụ tập, xem xem mọi người thay đổi ra sao
cũng hay, thế là đồng ý ngay.
Hôm sau Văn Bác đang chuẩn bị đi họp lớp thì đột nhiên
nhận được điện thoại của Trương Manh, nói rằng anh không phải đi họp lớp nữa.
Văn Bác vô cùng ngạc nhiên, chẳng phải hôm qua đã nói rõ rồi sao? Sao đột nhiên
lại chẳng cho anh đi nữa? Văn Bác rất bức xúc, vội vàng hỏi Trương Manh vì sao?
Trương Manh bảo anh không đi thì tốt hơn, tránh để mọi người gặp chuyện phiền
phức. Văn Bác ngây người, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hóa ra Y Đồng đã in bản danh sách cuộc gọi trong điện
thoại của anh, kiểm tra số điện thoại của Trương Manh. Y Đồng rất nhạy cảm, chỉ
cần nhìn thấy số điện thoại lạ gọi vào máy của Văn Bác là cô lập tức gọi điện
lại để hỏi, xem xem đối phương có quan hệ gì với chồng mình. Cô gọi điện cho
Trương Manh, nghe thấy giọng con gái liền bắt đầu chửi bới, cảnh cáo Trương
Manh không được dụ dỗ chồng cô. Trương Manh vội vàng giải thích, nói chỉ là bạn
bè với Văn Bác nhưng Y Đồng đâu có tin, còn chửi người ta tối mặt tối mũi.
Trương Manh tức giận gọi điện bảo Văn Bác đừng đến họp lớp nữa.
Sau khi làm rõ sự việc, Văn Bác liền nổi trận lôi
đình, không thể nhịn được nữa liền cãi nhau một trận với Y Đồng.
Ngày hôm sau, Văn Bác đi làm, đồng nghiệp nữ của anh
là Lương Tuyết liền hỏi: “Tối qua vợ anh gọi điện cho em, hỏi em có quan hệ gì
với anh. Em nói là đồng nghiệp, chị ấy liền mắng em vài câu rồi cúp máy, em
chẳng biết là có ý gì nữa?”
- Hả, có chuyện này à?
- Vâng, lúc đó em còn ngạc nhiên lắm, lẽ nào chị ấy
nghi em là nhân tình của anh?
- Xin lỗi em, có thể là do cô ấy quá đa nghi!
Hóa ra nhân lúc Văn Bác đi tắm. Y Đồng đã lấy điện
thoại của anh để xem tin nhắn và tra cứu các cuộc gọi của anh. Xem suốt cả buổi
mà chẳng phát hiện ra điều gì nhưng cô chưa yên tâm, liền lấy bút ghi lại các
số điện thoại trong đó, sau đó gọi điện chất vấn đối phương có quan hệ gì với
Văn Bác. Văn Bác tắm xong đi ra nhưng không hề biết chuyện này, vì rất mệt nên
anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đang nói chuyện thì có mấy người bạn thi nhau gửi tin
nhắn đến, nói rằng hôm qua Y Đồng nhắn tin hỏi họ có quan hệ gì với anh. Trong
cơn nóng giận, Văn Bác chửi thầm: “Con đàn bà này thật đáng ghét, cô làm thế
này bảo tôi sau này làm sao ngẩng mặt nhìn bạn bè, làm sao làm người đây?”
Kể từ đó về sau, Văn Bác quyết định chiến tranh lạnh
với Y Đồng. Về đến nhà là anh im lìm. Mặc cho Y Đồng có nói chuyện thì anh cũng
chẳng buồn đếm xỉa, coi như không nghe thấy. Mỗi lần đi làm về, ngoài việc nấu
cơm, anh hết tắm lại xem ti vi, lên mạng rồi vào phòng đọc sách ngủ.
Mấy ngày liền như vậy, Y Đồng cũng cảm thấy lạ. Cô nói
chuyện với Văn Bác, anh cũng chẳng buồn đếm xỉa, trong lòng vô cùng bất mãn, cô
không thể chịu đựng không khí như vậy. Nhưng Văn Bác chẳng để tâm đến điều đó,
anh cứ việc tôi tôi làm, cô thích làm gì thì làm, tôi không can thiệp.
Thực ra tình trạng này cho thấy cuộc hôn nhân của họ
đã bật đèn đỏ. Nếu cứ thế này thì chỉ có một khả năng là ly hôn mà thôi. Cả hai
người đều ý thức được vấn đề này, chỉ có điều cả hai không thể bình tĩnh ngồi
nói chuyện với nhau.
Một buổi chiều, Văn Bác nhận được thông báo của công
ty, yêu cầu anh ở lại làm thêm giờ. Anh gọi điện cho Y Đồng, nói với cô anh
phải làm thêm giờ, sẽ về nhà muộn. Anh ở văn phòng chưa được bao lâu thì điện
thoại đổ chuông, là Y Đồng gọi đến, cô hỏi Văn Bác: “Bao giờ anh về?”
Rõ ràng là Y Đồng đang tra xét Văn Bác. Văn Bác liền
nói: “Chắc là khoảng sau mười giờ, em không cần đợi anh ăn cơm đâu, anh ăn qua
loa ở công ty cũng được.”
Cúp điện thoại, Văn Bác lại tiếp tục làm việc. Công ty
có bao nhiêu là việc, anh bận đến tối mắt tối mũi. Khoảng hơn nửa tiếng sau,
điện thoại của anh lại đổ chuông, lại là Y Đồng gọi đến: “Anh còn ở công ty bao
lâu nữa?”
Văn Bác nói: “Chẳng phải anh đã nói rồi à, phải hơn
mười giờ, sao em lại gọi nữa thế?”
Y Đồng nói: “Em chỉ hỏi khi nào anh về, không có ý gì
khác.”
Thực ra Y Đồng không yên tâm, gọi đến chỉ để kiểm tra
xem Văn Bác có ở văn phòng thật không, nếu không có ở văn phòng chứng tỏ anh có
chuyện gì khuất tất.
Một tiếng sau, điện thoại lại đổ chuông, vẫn là Y
Đồng, Văn Bác tức điên người, gắt: “Cô làm sao thế hả? Bị dở hơi à? Tôi làm
thêm giờ mà cô cứ gọi liên tục như vậy, có định để tôi sống nữa không hả?
Y Đồng nói: “Em gọi điện thì sao? Chẳng qua là quan
tâm đến anh, sao anh chẳng biết điề