
ư
Kiều. Lòng bàn tay nóng như lửa ấy làm cho Tần Dư Kiều lùi về phía sau
như bị điện giật, nhưng sau lưng lại là két nước lạnh băng.
Cảm
giác căng thẳng không thể nguôi ngoai như thể có một thứ vô hình nghẹn ứ trong lòng. Tần Dư Kiều thấy mình run rẩy, đúng vậy, bắp đùi dang ra
hướng về phía Lục Cảnh Diệu của cô đang run lẩy bẩy mà không chịu sự
khống chế của cô.
Hơi thở của Lục Cảnh Diệu càng lúc càng gấp
rút, càng nóng bỏng, sau đó thấp giọng nói bên tai Tần Dư Kiều: “Trước
kia nhỏ như vậy, sao mà biết được nhiều thế…” Nói xong, bàn tay Lục Cảnh Diệu đặt ở phía dưới của cô bắt đầu giở trò xấu xa: “Bây giờ lớn rồi,
đã biết chưa?”
Tần Dư Kiều thật sự vừa thẹn vừa giận, mấy lời lấy lệ cô vừa nói trong phòng vệ sinh giờ đã được Lục Cảnh Diệu dùng để
châm chọc cô.
Cái gì là khóc không ra nước mắt, chính là cảm giác này đây. Trong không gian chật hẹp này, cơ thể của cô lại nảy sinh cảm
giác hưng phấn âm ỉ. Ngoài kia còn có tiếng róc rách, Tần Dư Kiều nghe
thấy mà mặt đỏ tía tai.
“Chú nhỏ của tôi đang theo đuổi cô ấy.” Là giọng của Lục Nguyên Đông.
“Thật à? Tôi còn tưởng chú sáu của ông đang đùa.” Giang Nham nói.
“Ông thấy chú ấy giống đùa lắm à?” Giọng của Lục Nguyên Đông nghe rất trào
phúng. “Cũng không biết nhớ thương từ lúc nào, tôi với Kiều Kiều vừa
chia tay, chú ấy đã gấp không chịu được, nói toạc với cả nhà là muốn
theo đuổi cô ấy.”
“Fuck!" Giang Nham chửi thề thay Lục Nguyên Đông. “Chú sáu của ông tốt thật đấy.”
"Ha ha."
Đôi khi Tần Dư Kiều cảm thấy tình cảnh của mình rõ ràng vô cùng khó chịu,
nhưng trong lòng cô lại trào dâng cảm xúc ngọt ngào, điều này thật sự
rất thần kỳ.
Lời của Lục Nguyên Đông làm tuôn trào cơn sóng trong lòng cô. Cô thật sự không biết Lục Cảnh Diệu đã nói thẳng muốn theo
đuổi cô trước mặt người nhà. Cô ngẩng đầu lên nhìn Lục Cảnh Diệu, anh
lại mất tự nhiên.
Tần Dư Kiều chợt thấy thoải mái hơn nhiều, lười biếng dựa lưng vào két nước sứ. Cô bớt đi vẻ xấu hổ, lại thêm phần
quyến rũ, ánh mắt lấp lánh ánh nước khẽ nháy với Lục Cảnh Diệu, đôi môi
xinh đẹp khẽ cong lên, sau đó dùng khẩu hình hỏi anh: “Rốt cuộc anh bắt
đầu nhớ thương em từ lúc nào vậy?”
Lục Cảnh Diệu luôn cảm thấy
Tần Dư Kiều rất biết cách trêu chọc đàn ông. Trước kia cô bạo gan lại
thẳng thắn, nhưng dáng vẻ hiền lành ngoan ngoãn này còn có thể hấp dẫn
anh hơn trước. Cô toát ra vẻ phong tình của người trưởng thành và vẻ
ngây ngô của thiếu nữ.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng nước chảy rào rào, Lục Cảnh Diệu dùng một tay nâng người cô từ dưới lên. Đột
nhiên bay lên không, Tần Dư Kiều khẽ hô lên một tiếng, lúc ngộ ra thì
cúi đầu ngoạm Lục Cảnh Diệu một phát. May là tiếng nước bên ngoài rất
lớn, nếu như bị hai người bên ngoài nghe thấy thì cả đời này cô không
thể ra khỏi đây mất.
Lục Cảnh Diệu nâng Tần Dư Kiều lên chỉ vì muốn giữ chặt cô trước ngực mình. Anh ôm cô xoay người, sau đó ngồi xuống bồn cầu.
Đổi hướng, đằng sau cô không còn là két nước lạnh lẽo nữa, nhưng cô và Lục
Cảnh Diệu lại kề sát nhau hơn. Bây giờ hai chân của Lục Cảnh Diệu để
giống tư thế lúc trước của cô, dang ra 120 độ. Bởi vì chân dài hơn cô,
nên thoạt nhìn còn… phóng khoáng hơn cô lúc trước. Mà chân cô bị Lục
Cảnh Diệu kéo lên kẹp ngang hông anh.
“Ưm…”
Đúng lúc này,
tiếng nước qua đi, bên ngoài chỉ còn tiếng bước chân rời đi của hai
người, thần kinh căng thẳng của Tần Dư Kiều cũng buông lỏng. Lúc đang
định ngồi lên đùi Lục Cảnh Diệu, tiếng bước chân bên ngoài đột nhiên
dừng lại.
Thật ra đàn ông rất nhạy cảm với vài việc, lúc vừa mới
giải phóng xong hai người cũng nghe thấy vài âm thanh, Giang Nham rời đi còn vỗ vai Lục Nguyên Đông, ý bảo anh nhìn phòng vệ sinh ngoài cùng bên phải, nở nụ cười chỉ đàn ông mới hiểu.
Lục Nguyên Đông biết Giang Nham chỉ cái gì, nói câu “nhàm chán” rồi đi.
***
Sau khi tiếng bước chân biến mất hoàn toàn, thần kinh lúc thì buông lỏng
khi thì căng cứng của Tần Dư Kiều sắp đứt luôn rồi, kết quả ngẩng đầu
lại thấy nụ cười ranh mãnh của Lục Cảnh Diệu, đưa tay đấm anh một phát.
Lúc đang định đứng dậy khỏi người anh, bàn tay Lục Cảnh Diệu đang đặt
trên mông cô chợt co lại, chỗ phía dưới của cô đụng vào nơi phồng lên
của Lục Cảnh Diệu.
Chỗ đó đã phồng lên thành túp lều nhỏ rồi.
Trái tim lại bắt đầu đập thình thịch, khô nóng, bứt rứt, còn có cảm xúc hưng phấn mơ hồ.
Thực ra nếu không làm thì thật có lỗi với tư thế mập mờ của cô và anh.
Trên phương diện này, Lục Cảnh Diệu luôn trực tiếp lại thần tốc, giữ chặt
tay Tần Dư Kiều, kéo tay cô đặt lên chỗ phồng của anh, đôi mắt nhìn cô
toát lên ngọn lửa bùng cháy.
Đàn ông sẽ vì tình dục mà yêu, phụ
nữ lại đa phần vì yêu mới có tình dục. Bởi vì lời Lục Nguyên Đông vừa
nói nên trong lòng Tần Dư Kiều có gì đó đang rạo rực.
Có cảm
động, có vui mừng, còn cảm thấy thỏa mãn và ngọt ngào khi là phụ nữ của
Lục Cảnh Diệu. Thậm chí cảm xúc ngọt ngào ấy còn làm lá gan cô lớn hơn,
nhu cầu của cơ thể trở nên mãnh liệt, thậm chí còn muốn cảm thụ cảm giác tốt đẹp của việc “ở bên nhau” của hai người.
Cô khẽ thở gấp, yên lặng nhìn Lục