
ang hăng hái chơi xúc xắc với mọi người.
Tần Dư Kiều đứng dậy: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại.”
***
Tần Dư Kiều đứng đợi Lục Cảnh Diệu ở cửa hành lang tận cùng bên trái phòng
KTV. Khoảng chừng qua vài phút sau, anh mới từ từ xuất hiện trước mặt
cô, vẻ mặt còn chứa nét cười, quần áo gọn gàng.
Một giây sau, Tần Dư Kiều đã được giác ngộ thế nào là mặt người dạ thú.
Đối diện với cửa hành lang là nhà vệ sinh nam, bởi vì trong phòng KTV đều
có phòng vệ sinh nên phòng vệ sinh bên ngoài này khá vắng vẻ, thậm chí
không thấy bóng dáng của người hầu rượu.
“Gọi em ra đây làm gì.” Tần Dư Kiều hỏi, không hề phòng bị chút nào.
Vẻ mặt Lục Cảnh Diệu thay đổi, Tần Dư Kiều kịp phản ứng, xoay người định
chạy nhưng không kịp nữa rồi. Lục Cảnh Diệu đã ôm trọn lấy cô.
Đánh chết Tần Dư Kiều cũng không ngờ mình lại bị Lục Cảnh Diệu ôm vào nhà vệ sinh nam. Trong không gian nhỏ của nhà vệ sinh nam, Lục Cảnh Diệu thả
cô xuống. Tần Dư Kiều sau khi được đặt xuống có đủ loại cảm xúc trong
lòng, trọng tâm bất ổn, ngồi lên bồn cầu ở phía sau.
"Anh biến
thái…” Tần Dư Kiều khẽ kêu lên một tiếng, sau đó miệng bị vẻ mặt tàn
khốc của Lục Cảnh Diệu che kín. Bởi vì bên ngoài có hai tiếng bước chân, là Lục Nguyên Đông và Giang Nham.
"Nguyên Đông, xin lỗi ông. Nếu không ông chia tay với Vương Bảo Nhi kia đi, tôi thấy cô Tần vẫn có
lòng với ông, ông cứ van xin cô ấy, chắc còn có thể quay lại…”
Ngoại truyện 4: Tắm
Lúc Tiểu Duệ Duệ ba tuổi, còn chưa biết thế nào là xấu hổ, cho nên vẫn thích tắm chung với ba.
Có một lần Lục Cảnh Diệu nằm trong bồn tắm thì Tiểu Duệ Duệ xông tới: “Ba ơi ba, ba ơi ba!"
Lục Cảnh Diệu bế Hi Duệ lên, thả vào trong bồn tắm, kiểm tra xem nó có thiên phú bơi lội hay không.
Kết quả là thất vọng.
Hi Duệ được vớt từ trong nước ra đã chuẩn bị khóc rồi.
Lục Cảnh Diệu không biết làm sao, đứng dậy khỏi bồn tắm. Đúng lúc này, Tiểu Duệ Duệ chỉ vào bộ phận kia của Lục Cảnh Diệu: “Ba ơi, chỗ này đen quá, vẫn chưa sạch…”
Sau chuyện này, hai ba con gần như không tắm chung lần nào nữa. Tần Dư Kiều chỉ cảm thấy trái tim trong ngực đập thình thịch không ngừng,
nhất là khi Lục Nguyên Đông và Giang Nham đi đến. Sau khi nghe thấy
tiếng nói chuyện của Giang Nham, trái tim cô như vọt tới cổ họng, ngẩng
đầu thở hổn hển nhìn Lục Cảnh Diệu. Mà Lục Cảnh Diệu còn nghiêm mặt
trừng mắt nhìn cô, cộng thêm lúc này miệng cô bị Lục Cảnh Diệu dùng bàn
tay che lại, cô thực sự không thở nổi. Két nước lạnh lẽo của bồn cầu dán vào lưng như đang nhắc nhở cô tình cảnh của cô lúc này vô cùng quẫn
bách.
Một lúc sau Lục Cảnh Diệu mới buông tay che mặt cô ra, bởi
vì hiểu rõ cho dù anh không che miệng thì cô cũng không dám phát ra một
tiếng động nhỏ.
Tần Dư Kiều thật sự không dám phát ra một tiếng
động nào, bởi vì cô đang bị vây trong trạng thái căng thẳng, cũng không
biết dáng vẻ của cô bây giờ chật vật thế nào… chọc người ra sao.
Bởi vì đêm nay là có tiệc nên Tần Dư Kiều mặc chiếc váy ngắn cổ V sâu màu
bạc sáng. Bây giờ cô ngồi dạng chân trên bồn cầu, chân váy vốn qua mông
giờ lại vén lên ngang hông, để lộ quần tất màu da trong suốt, bắp đùi
thon dài thẳng tắp đặt hai bên bồn cầu. Mà thẳng về phía Lục Cảnh Diệu
chính là quần lót màu đen như ẩn như hiện giữa hai chân… Còn có mái tóc
đen xoăn nhẹ thả xõa, rơi trên vai, trước ngực, len lỏi vào tim Lục Cảnh Diệu.
Chết tiệt! Cảm giác ngứa ngáy ấy chạy từ trái tim đến xương sống của anh.
Tần Dư Kiều cắn môi căm tức nhìn anh, màu son cô đã phai hết, dính một ít
trong lòng bàn tay phải mà anh vừa dùng để che miệng cô. Đó là màu đỏ
như lửa.
Cảnh tượng khiến Lục Cảnh Diệu nhớ tới lần đầu tiên của
cô và anh, ngây ngô mà sống động, gượng gạo mà không cứng đờ, hương thơm ngọt ngào của thiếu nữ tựa như con suối trong suốt chảy róc rách trong
núi, ngọt ngào trong veo, càng uống càng khát.
“Giang Nham, ông
đừng đùa nữa.” Ngoài kia rốt cuộc cũng truyền tới giọng nói thờ ơ của
Lục Nguyên Đông, còn pha chút mệt mỏi: “Bây giờ Dư Kiều không ghét tôi
là may rồi, còn thích tôi à? Làm sao có thể…”
“Vậy ông nhầm rồi,
phụ nữ đều già mồm cãi láo. Ông chủ động nói chia tay, cô ấy chỉ làm bộ
thôi. Hơn nữa nói thật, hai người thật sự rất có duyên. Tôi không rằng
cô bé cường hôn cậu năm đó lại là cô ấy. Thật thú vị…”
“…”
“Cường hôn?” Lục Cảnh Diệu khẽ mở môi mỏng, mặc dù không phát ra tiếng, phần
môi khẽ động vẫn toát ra hơi thở lạnh lẽo. Anh vốn đứng thẳng nhìn cô từ trên cao, sau khi nghe thấy Giang Nham nói “cường hôn”, cả người liền
nghiêng về phía cô. Tần Dư Kiều chỉ cảm thấy như có một khoảng đen ập
xuống đầu mình.
Bởi vì quan sát người phụ nữ trước mặt ở khoảng
cách gần hơn, trước mắt Lục Cảnh Diệu là vẻ bình tĩnh giả tạo và màu môi đã phai gần hết của Tần Dư Kiều. Anh hơi rũ mắt xuống, lại có thể nhìn
thấy cảnh xuân giữa chân cô. Nếu như lúc trước chỉ nhìn thấy một chút
màu đen như ẩn như hiện, bây giờ ngay cả viền tơ phía dưới cũng nhìn
thấy rõ ràng.
Cảnh xuân như vậy thật động lòng người, Lục Cảnh
Diệu nhìn Tần Dư Kiều hai giây, tay trái đã đưa xuống dưới người Tần D