Polaroid
Kén Cá Chọn Canh

Kén Cá Chọn Canh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328071

Bình chọn: 8.5.00/10/807 lượt.

... Nguyên Đông, không phải em nói anh,

nhưng quả thật thái độ của anh không bằng Cảnh Diệu."

"Em nói

thẳng, thật ra thái độ của Cảnh Diệu cũng không tốt, anh ấy làm việc gì

cũng giấu giấu giếm giếm rất đáng ghét. Nhưng em lại vẫn cảm thấy, anh

ấy rất quan tâm đến em. Anh ấy khiến em ghét, nhưng đồng thời lại khiến

cho em cảm động, còn có cả thích và yêu nữa."

....

Tối hôm qua Tần Dư Kiều và Lục Nguyên Đông coi như đã trò chuyện chân thành với nhau. Sau đó khi Lục Nguyên Đông đưa cô xuống xe, anh hơi đưa tay đỡ

cô, sau đó cứng lại, ôm thẳng cô lên tầng. Sau khi đưa cô trở về phòng

liền quay về.

Tối hôm qua, cánh tay Lục Nguyên Đông đặt trên eo

cô rất nóng, nóng đến mức Tần Dư Kiều không thể đối mặt với Lục Cảnh

Diệu một cách tự nhiên được. Nói thật ra, nếu như không có chuyện Lục

Nguyên Đông ôm cô lên tầng thì cô cũng không cần phải nói dối Lục Cảnh

Diệu.

"Ngày hôm qua em không cẩn thận nên bị ngã...."

"À." Lục Cảnh Diệu nằm xuống kiểm tra vết thương trên đầu gối Tần Dư Kiều,

xác định không nhiễm trùng ... Sau đó anh kéo eo Tần Dư Kiều lại: "Em

xem đi, anh mới rời khỏi em có một ngày, em đã thành ra thế này rồi. Duệ Duệ còn mạnh mẽ hơn em đấy."

Một câu nói thản nhiên của Lục Cảnh Diệu lại khiến cho trái tim Tần Dư Kiều mềm nhũn. Cô rúc vào trong ngực Lục Cảnh Diệu hỏi: "Lần này trở về anh còn phải vào đó nữa không?"

"Ăn nói xúi quẩy, em muốn anh vào đó lắm hả?" Lục Cảnh Diệu vỗ nhẹ đầu Tần Dư Kiều, "Em lo lắm hả?"

Tần Dư Kiều khẽ hừ một tiếng: "Nếu như có thể, em thật sự muốn để anh ở trong đó luôn đấy."

Lục Cảnh Diệu mỉm cười nhìn Tần Dư Kiều, hôn lên môi cô: "Rốt cuộc lại có thể ôm bà xã ngủ mỗi ngày rồi."

Tần Dư Kiều đẩy Lục Cảnh Diệu ra: "Ngủ đi, mệt quá."

Thật ra thì mấy ngày nay Lục Cảnh Diệu cũng không được ngủ ngon, cho dù ra

được cũng phải lo chuyện bên ngoài. Bây giờ được ôm Tần Dư Kiều, nhìn

khuôn mặt điềm tĩnh của cô khi ngủ, Lục Cảnh Diệu cũng cảm thấy muốn ngủ theo. Nhưng trước khi ngủ anh vẫn cẩn thận từng li từng tí lấy điện

thoại của Tần Dư Kiều ra.

Lục Cảnh Diệu cũng không ngờ số mình

lại may như vậy, lục một lần là đã bắt trúng được ‘mèo mỡ’. Trong điện

thoại di động của Kiều có một tin nhắn Lục Nguyên Đông gửi cho cô.

"Thuốc màu trắng một ngày uống ba lần, mỗi lần hai viên. Thuốc màu vàng thoa ngoài da, một ngày hai lần."

Lục Cảnh Diệu xem xong tin nhắn đặt điện thoại trở về chỗ cũ, sau đó lặng

lẽ nằm xuống ôm Tần Dư Kiều chặt thêm một chút, hôn lên trán cô một cái: "Cái cô nàng này đúng là không có khí tiết mà."

***

Đã

hai ngày rồi Lục Hi Duệ vẫn chưa được gặp ba, cho nên sáng hôm nay lúc

xuống ăn sáng gặp được ba, cậy vui vẻ chạy đến trước mặt Lục Cảnh Diệu:

"Ba, ba đi công tác vể rồi à?"

Lục Cảnh Diệu cũng có chút nhớ con trai, nhéo mặt cậu: "Nhớ ba à?"

Lục Hi Duệ thành thật đáp: "Nhớ quà của ba."

Quả thực, trước kia mỗi lần Lục Cảnh Diệu đi công tác ít nhiều gì cũng sẽ

mua cho con trai một món quà, chỉ là lần này.... Lục Cảnh Diệu nói với

Hi Duệ: "Đưa tay ra."

Lục Hi Duệ hớn hở đưa tay về phía ba mình, sợ quà lớn quá còn đưa cả hai tay ra.

Lục Cảnh Diệu liếc nhìn bàn tay trắng nõn mềm mại của con trai, đưa tay vỗ

lên tay Lục Hi Duệ hai cái: "Được rồi, nhanh đi vào ăn sáng đi."

***

Mặc dù đầu gối của Tần Dư Kiều bị thương nhưng không ảnh hưởng nhiều đến

việc đi lại. Thế nhưng Lục Cảnh Diệu lại chăm sóc cô quá chu đáo, ví dụ

như lúc xuống tầng ăn sáng anh sẽ tới đỡ cô; trước khi đến công ty còn

đích thân đến thay thuốc cho Tần Dư Kiều.

"Thuốc màu trắng một

ngày ba lần, mỗi lần hai viên, thuốc màu vàng là thoa ngoài da, một ngày hai lần...." Lúc Lục Cảnh Diệu cầm thuốc đi đến, vừa mở lọ thuốc vừa

lẩm bẩm giống như đang niệm kinh vậy.

Tần Dư Kiều không phản ứng kịp: "Làm sao anh biết?"

Lục Cảnh Diệu đổ từ trong lọ thuốc ra hai viên thuốc đưa cho Tần Dư Kiều,

sau đó xoay người rót nước cho cô. Lúc cầm ly nước lọc bưng đến cho Tần

Dư Kiều, anh nói: "Làm sao anh biết à, đương nhiên là Nguyên Đông nói

cho anh biết."

Tần Dư Kiều : "...."

Lục Cảnh Diệu nhìn Tần Dư Kiều một cái, sau đó cuốn ống quần rộng thùng thình của Tần Dư Kiều

lên bôi thuốc cho cô: ".... Ngày hôm qua anh vô tình thấy tin nhắn của

Nguyên đông gửi cho em. Kiều Kiều, em hãy thành thật nói với anh đi, em

đi cùng nó đến bệnh viện băng bó vết thương sao?"

Tần Dư Kiều nhìn Lục Cảnh Diệu, gật đầu: "Vâng"

"Ngày hôm qua em nói dối, lý do là gì?"

Tần Dư Kiều : "...."

Đôi mắt đen như mực của Lục Cảnh Diệu đảo quanh, cười: "Chuyện nhỏ thôi mà, Kiều Kiều, em lo cái gì?" Tần Dư Kiều cảm thấy cái tên Lục Cảnh Diệu này thật đúng là tinh đến đáng

hận. Cô muốn giở trò trước mặt anh quả nhiên là chuyện bất khả thi. Đáng ghét nhất chính là rõ ràng anh đã tính toán hết trong lòng rồi nhưng

trên mặt vẫn biểu hiện ra vẻ quân tử thẳng thắn vô tư, giống như cả thế

giới này ngoài anh ra thì toàn là phường ngu ngốc mù quáng mà thôi.

"Mắt nào của anh nhìn thấy em đang lo hả?" Tần Dư Kiều ngước mắt lên,"Ngày

hôm qua đúng là Nguyên Đông đưa em đi bệnh viện, cũng may là có anh ấ