Polly po-cket
Kén Cá Chọn Canh

Kén Cá Chọn Canh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328214

Bình chọn: 8.5.00/10/821 lượt.

ợc, nói đi...."

Tần Dư Kiều nhớ ra Hàn Tranh có ba đứa con sinh ba, nếu mỗi đứa nói một

lần chắc phải mười lăm phút nữa. Tần Dư Kiều nâng ly trà lên nhấp một

ngụm, đúng lúc này lại nghe thấy Hàn Tranh nói: "Được, ba có chuyện cúp

trước nha, Bì Bì hôn ba một cái nào."

"Này, Đường Đường cũng hôn ba một cái.... Ngưu Ngưu à.... Ngưu Ngưu

không hôn ba à.... Vậy cũng được, ba về sẽ hôn Ngưu Ngưu...."

Tần Dư Kiều đột nhiên cảm thấy cái tên phó thư ký pháp luật này ăn nói

thật dong dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết bên ngoài cũng

không tốt, người đi đường ai cũng che ô.

Hàn Tranh cúp điện thoại nói với Tần Dư Kiều : "Ba đứa thật quấy quá."

Tần Dư Kiều cảm thấy những lời này của Hàn Tranh có vẻ khoe khoang nhiều hơn. Cô nhìn về phía Hàn Tranh nói: "Thư ký Hàn thật là may mắn."

"Kiếp trước đã tu được thôi." Hàn Tranh vui lòng nhận lời khen của Tần

Dư Kiều, "Chuyện Tô Khang, đúng là tôi đã thiếu Lục tổng một ân tình.

Chuyện Lục tổng nhất định tôi sẽ để ý, nhưng chuyện này bây giờ vẫn còn chưa xác định rõ, nói không chừng tự Lục tổng có suy nghĩ khác thì

sao?"

Hàn Tranh đang nhắc nhở Tần Dư Kiều, không phải Tần Dư Kiều không nghĩ

tới phương diện này. Với tính tình của Lục Cảnh Diệu sao anh có thể dễ

dàng bị đưa vào tròng như vậy. Nhưng dù thế cô vẫn lo lắng, cho nên cô

mới cần đến sự đảm bảo của Hàn Tranh.

***

Buổi chiều Lục Hi Duệ tan học về nhà không thấy ba cũng không hỏi Tần Dư Kiều ba đi đâu vậy, mà vô cùng tự giác luyện đàn và học bài. Sau đó

trước khi ngủ cậu hỏi: "Mẹ, hôm nay ba có hẹn với ai à?"

Ừ, có hẹn, hôm nay Lục Cảnh Diệu có hẹn với đồn cảnh sát.

Tần Dư Kiều hôn lên trán con trai một cái: "Ba đi công tác rồi...."

"À." Lục Hi Duệ đã quen với việc ba thường xuyên đi công tác rồi, hiện

giờ cậu đã có mẹ nên cũng không cần lo lắng về vấn đề này nữa. Cậu ôm

Tần Dư Kiều, giọng điệu đáng thương: "Trước kia ba đi công tác đều là

Duệ Duệ ở nhà một mình thôi."

Tần Dư Kiều không chịu nổi bộ dạng này của Hi Duệ, chuyện Lục Hòa Thước

cô lừa Duệ Duệ, chuyện của Lục Cảnh Diệu cũng lừa thằng bé. Tần Dư Kiều

vuốt tóc con trai: "Lúc ở nhà một mình có sợ không?"

"Cũng không sợ lắm ạ...." Lục Hi Duệ suy nghĩ một chút rồi nói, "Lúc con ở một mình cũng rất bận, quả thật còn bận hơn Tổng Thống ấy chứ, ba bắt con học thêm rất nhiều."

Tần Dư Kiều cười híp mắt nghe Hi Duệ kể lại chuyện trước kia bị Lục Cảnh Diệu bóc lột. Hi Duệ rất dễ ngủ, lúc đang nói dở lại chầm chậm ngủ

thiếp đi. Đợi Hi Duệ ngủ, Tần Dư Kiều mới rón rén rời giường.

Bên ngoài trời không trăng không sao, cũng không có một áng mây, lại còn nhỏ lất phất. Trên hành lang vườn hoa trung ương của nhà họ Lục cứ cách vài mét thì lại có một cột đèn theo phong cách châu Âu. Mưa phùn dày

như kéo sợi, nhẹ như lụa mỏng, bị gió đêm khẽ thổi qua liền tan mất. Mưa bụi xung quanh ngọn đèn còn được phủ thêm ánh sáng nhàn nhạt, giống như mưa vàng từ không trung nhẹ nhàng bay xuống.

Dưới ánh đèn đường Tần Dư Kiều thấy Lục Nguyên Đông, Lục Nguyên Đông cầm một cái ô, nếu như anh ta không đứng ở dưới đèn đường thì tây trang màu đen của anh chắc cũng đã hoà lẫn với với bóng đêm rồi.

Mưa rất nhỏ, Tần Dư Kiều không cần ô đi thẳng đến trước mặt Lục Nguyên Đông, sắc mặt có chút lạnh lùng: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Lục Cảnh Diệu dùng ô của mình che cho Tần Dư Kiều, vẻ mặt thản thiên: "Chú sáu bị mang đi rồi ?"

"Không phải cậu rất rõ sao?"

"Em nghi ngờ anh sao? Kiều Kiều."

Khuôn mặt Tần Dư Kiều lạnh xuống giọng nói cũng lạnh theo: "Cậu phải gọi là cô sáu."

Lục Nguyên Đông cúi đầu cười gằn một tiếng. Trong làn mưa bụi mù mịt, nụ cười của Lục Nguyên Đông nhìn rất mơ hồ, tựa như hình tượng của Lục

Nguyên Đông trong lòng Tần Dư Kiều vậy, cứ dần trở nên mơ hồ không rõ.

"Cô sáu, em có biết khi anh biết em là mẹ của Hi Duệ anh cảm thấy rất

buồn cười không?" Lục Nguyên Đông nhìn Tần Dư Kiều, "Em nói xem ông trời có phải đang trêu đùa anh không?"

Tần Dư Kiều im lặng, sau đó mở miệng: "Nguyên Đông, em rất xin lỗi vì

chuyện của em và Lục Cảnh Diệu đã liên lụy đến anh, dù anh có tin hay

không nhưng ban đầu lúc em quen với anh là thật lòng ...."

"Anh, anh tin em không lừa anh." Lục Nguyên Đông cúi đầu, lặp lại, "Anh

tin em không lừa anh.... Nhưng Kiều Kiều, anh không muốn nhìn thấy em bị chú sáu lừa."

"Anh muốn nói cho em biết chuyện của Lục Lục và Mục Lộc sao?" Tần Dư

Kiều đột nhiên có chút buồn cười, "Nguyên Đông, em đã nhớ lại tất cả

rồi. Chẳng lẽ anh muốn nói chuyện trước kia Lục Lục muốn kết hôn với Mục Lộc sao."

Lục Nguyên Đông nhìn chằm chằm Tần Dư Kiều, trong mắt có hơi thất vọng: "Kiều Kiều, em cứ yêu chú sáu đến vậy sao?"

"Đúng vậy, em yêu anh ấy, anh có thể đi được chưa?"

"Ha ha." Lục Nguyên Đông ngước mắt nhìn Tần Dư Kiều, trong mắt lóe lên

ánh sáng như tro tàn đang cháy, "Vậy em đã từng gặp Mục Lộc chưa? ....

Mục Lộc, Diêu Tiểu Ái.... Em không cảm thấy họ rất giống nhau sao?"

"Em không biết họ giống nhau hay không, nhưng Nguyên Đông à, anh làm sao vậy?" Giọng điệu của Tần Dư Kiều rất chậm, từng chữ từng chữ lạnh lẽo

từ kho