
y
đấy. Cho nên hôm nào rảnh thì anh cũng nên cảm ơn anh ấy một tiếng."
Lục Cảnh Diệu híp mắt, sau đó vô cùng trịnh trọng gật đầu: "Được, anh sẽ chú ý...."
Lục Cảnh Diệu thật sự càng ngày càng ghét Lục Nguyên Đông. Nhưng đây cũng
là điều bình thường, không có người đàn ông nào lại cảm thấy thân thiện
với người đàn ông luôn nhìn chằm chằm người phụ nữ của mình như hổ đói
cả. Cho nên ngày hôm sau, khi đi làm Lục Cảnh Diệu cố ý moi móc một lỗi
không nặng cũng không nhẹ để lên lớp Lục Nguyên Đông một trận.
"Nguyên Đông, phụ trách quản lý bên Hằng Dịch là cho cháu đề bạt, bây giờ xảy
ra vấn đề, cháu khó mà tránh khỏi liên lụy được. Thế này đi, cháu hãy
điều tra chuyện này, mặt khác cháu và vị quản lý kia cũng phải giải
thích rõ ràng với hội đồng quản trị trong cuộc họp ngày mai. Chú sẽ
không vì cháu là cháu của chú mà thiên vị cháu."
Thái độ của Lục
Nguyên Đông tốt hơn so với tưởng tượng của Lục Cảnh Diệu. Trước khi đi
còn quay đầu hỏi Lục Cảnh Diệu: "Chú sáu, vết thương trên chân Kiều Kiều thế nào rồi?"
Lục Cảnh Diệu thản nhiên liếc Lục Nguyên Đông một
cái, nói thẳng: "Nguyên Đông, đừng xen vào chuyện của người khác quá
nhiều. Ngày hôm qua Kiều Kiều còn dặn chú cảm ơn cháu, nhưng cháu đang
ôm ý đồ gì thì chắc không cần chú nhắc nhở cháu đâu nhỉ. Cháu đối xử với Kiều Kiều thế nào? Ha ha.... Thật ra chỉ có người lương thiện như Kiều
Kiều mới giúp cháu che dấu."
Tay cầm tài liệu của Lục Nguyên Đông hơi cứng lại, sau đó nhướn mày nở nụ cười: "Chú út, chú hiểu lầm cháu
rồi, từ trước cho tới nay cháu đều muốn chúc cho chú và Kiều Kiều có thể mãi mãi hạnh phúc."
Lục Cảnh Diệu chưa bao giờ có yêu cầu xa vời rằng tình địch của mình sẽ thật lòng chúc phúc cho mình. Nhưng sau khi
Lục Nguyên Đông rời đi, Lục Cảnh Diệu vẫn cảm thấy rất nhức đầu, xoa xoa thái dương.
Đã lâu rồi Lục Nguyên Đông không gọi anh là chú út
nữa. Lục Cảnh Diệu có rất nhiều cháu nhưng chỉ có Lục Nguyên Đông gọi
anh là chú út. Trong đám cháu của anh, Lục Nguyên Đông là đứa thông minh nhất, cũng là đứa lương thiện chính trực nhất. Mặc dù chính Lục Cảnh
Diệu vẫn cách lương thiện và chính trực rất xa nhưng anh vẫn khá yêu quý Lục Nguyên Đông. Nhưng hiện nay có một số việc đã chệch khỏi quỹ đạo
vốn có rồi.
Biết Lục Nguyên Đông và Diêu Tiểu Ái có quan hệ, ít nhiều gì cũng khiến Lục Cảnh Diệu kinh ngạc.
Lục Nguyên Đông và Diêu Tiểu Ái biết nhau ở quán rượu, sau khi trải qua một đêm ‘đi sâu vào tìm hiểu’ thì bắt đầu duy trì quan hệ nam nữ hoan ái
đơn giản nhất. Sau này khi cha Diêu Tiểu Ái bị Lục Cảnh Diệu lừa gạt tài sản định nhảy lầu, Diêu Tiểu Ái cũng không muốn nhịn nữa. Cô ta biết
mình không thể khiến Lục Cảnh Diệu vào tù được, nhưng cô ta không cam
lòng, cô ta không muốn nhìn thấy Lục Cảnh Diệu lấy vợ sinh con có gia
đình đầm ấm hạnh phúc.
Có đôi khi tình cảm chỉ là thứ yếu, là cố
chấp. Có một số việc dù nghĩ thế nào cũng không cam lòng. Diêu Tiểu Ái
chỉ không ngờ Lục Cảnh Diệu sẽ đưa cô ta vào tròng.
Mặc dù mấy
năm nay Lục Cảnh Diệu khá thành công nhưng anh tuyệt đối không phải là
loại người theo chủ nghĩa mạo hiểm. Mà ngược lại, giống như Tần Dư Kiều
đã nói, trước khi làm chuyện gì, anh đều sẽ tìm hiểu cặn kẽ tất cả các
mối nguy cơ và lợi ích. Hơn nữa kể từ khi anh gặp lại Tần Dư Kiều, Lục
Cảnh Diệu càng trở nên cẩn thận hơn. Cho nên nếu như không nắm chắc trăm phần trăm, anh chắc chắn sẽ không tự nguyện vào đồn cảnh sát.
Anh vào trong đó vì muốn để lộ tin tức ra ngoài, khiến cổ phần công ty Lam
Điền sụt giảm, anh lại nhân cơ hội này mua về không ít cổ phần lẻ tẻ của Lam Điền. Quan trọng nhất là anh muốn cho Lục Hoà Thước hiểu rằng Lam
Điền không có anh sẽ không trụ được.
Ngoài ra, Lục Cảnh Diệu cũng ngứa mắt với Lục Nguyên Đông. Anh không biết Lục Nguyên Đông có hợp tác cùng Diêu Tiểu Ái bẫy anh hay không, nhưng chỉ cần chuyện đến tai Lục
Hoà Thước nó sẽ biến thành do Lục Nguyên Đông không hiểu chuyện, là Lục
Nguyên Đông tính kế dồn anh vào đồn cảnh sát.
Lục Cảnh Diệu cũng
đã tính toán chu đáo tất cả mọi chuyện rồi. Nhưng dường như đã ở bên Tần Dư Kiều quá lâu nên anh cảm thấy mình cũng trở nên lương thiện mất rồi. Có lúc nhìn vợ và con trai ở nhà, anh cũng từng nghĩ không biết mình
làm những chuyện này có gặp phải báo ứng hay không. Xã hội bây giờ không an toàn, Duệ Duệ vẫn còn nhỏ, cần bố mẹ quan tâm. Còn Kiều Kiều nữa, so với Duệ Duệ cô còn khiến anh lo lắng hơn ấy chứ.
Người đàn ông
đã có vợ có con, làm việc ngoại trừ suy tính lợi ích thì cũng thường hay nghĩ đến chuyện tích đức tích phúc sau này. Nếu như có thể, anh cũng
muốn làm nhiều việc thiện thay vợ mình, để cô ấy và con trai có thể sống an khang cả đời.
Nhưng chuyện tích đức tích phúc đối với Lục
Cảnh Diệu mà nói, tuyệt đối không phải xuất phát từ tấm lòng chân thành
mà chỉ vì muốn mua cho hạnh phúc của mình một phần bảo hiểm an tâm mà
thôi.
Hằng năm Lam Điền tiêu tốn vài triệu để chi cho việc quảng
cáo. Buổi chiều Lục Cảnh Diệu mở một hội nghị cấp cao, muốn điều chỉnh
lợi ích và hiệu quả của việc Lục thị làm từ thiện xã hội. A