Kén Cá Chọn Canh

Kén Cá Chọn Canh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327752

Bình chọn: 8.00/10/775 lượt.

nh muốn đem

50% chi phí quảng cáo hằng năm dùng làm từ thiện.

Thật ra thì đối với rất nhiều nhà đầu tư mà nói, làm từ thiện cũng chỉ là một hình thức quảng cáo mà thôi. Cho nên khi Lục Cảnh Diệu đưa ra ý kiến của mình thì các nhà quản lý phía dưới cũng không bất ngờ. Trong lúc Lục Cảnh Diệu

vẫn chưa nói hết, đầu óc họ đã bắt đầu hoạt động, suy tính xem làm thế

nào để có thể phát huy hiệu quả của việc làm từ thiện quảng cáo một cách tốt nhất.

Kết quả là sau hội nghị, bọn họ đều bị bài phát biểu

của Lục Cảnh Diệu làm cho kinh hãi. Cái gì là quản lý công ty theo

nguyên tắc "Đức dầy thì mới thịnh vượng"? Cái gì là công ty lấy "Đức"

làm gốc, góp một phần công sức cho xã hội? Cái gì là theo đuổi hình

tượng một công ty "ấm áp và mạnh mẽ như ánh mặt trời"? Cuối cùng lúc kết thúc anh còn thêm một câu "Có một loại yêu thương không phải là bố thí, mà là cảm xúc đến từ nội tâm" .

Điều đáng ngạc nhiên là người nói ra những lời này lại là Lục Cảnh Diệu. Những người ở hội nghị đều trợn tròn mắt.

Nội dung cuộc họp của Lục Cảnh Diệu nhanh chóng truyền đến tai Lục Hoà

Thước. Ông cũng hơi bất ngờ, cho rằng đây là ảnh hưởng của việc cưới vợ.

Buổi chiều Tần Dư Kiều được phép đi thăm Lục Hoà Thước. Kết quả là tới nơi lại bị Lục Hoà Thước mắng xối xả đuổi về.

"Hi Duệ đâu rồi, có phải cô vẫn lừa nó, không cho nó biết đúng không?" Câu

hỏi của Lục Hoà Thước chính xác đến từng mm. Tần Dư Kiều nhìn ông cụ

đang giận dỗi nằm trên giường, cảm thấy Lục Hoà Thước cũng hồi phục khá

tốt đấy chứ.

"Đúng là con không cho Duệ Duệ biết, con sợ...." Tần Dư Kiều nhìn y tá cho ông cụ uống thuốc, cô vội vã đứng lên rót một ly

nước ấm đưa cho Lục Hoà Thước .

"Ba, nếu như ba nhớ Duệ Duệ, vậy ngày mai con sẽ dẫn nó đến thăm ba được không." Tần Dư Kiều nói.

Lục Hoà Thước cười lạnh: "Các người đúng là bận rộn quá nhỉ."

Tần Dư Kiều cân nhắc, sau đó âm thầm lấy điện thoại di động từ trong túi ra bấm số điện thoại. Lục Hoà Thước nhìn cô một cái: "Cô làm cái gì đấy,

muốn mách với lão Lục sao?"

"Con gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm của Duệ Duệ, xin phép buổi trưa cho thằng bé nghỉ ra ngoài." Tần

Dư Kiều vừa bấm số điện thoại vừa trả lời.

"Vậy thì ngày mai đi." Lục Hoà Thước ho nhẹ, quay đầu nhìn về phía Tần Dư Kiều, "Đừng có mà

giả vờ, chỉ vì cô biết tôi sợ ảnh hưởng đến việc học của Duệ Duệ thôi."

Hai cha con nhà này đúng là giống nhau như đúc mà! Tần Dư Kiều cười hì hì

mở miệng: "Dĩ nhiên là con biết ba thương Hi Duệ. Mấy năm này con không ở bên cạnh Hi Duệ, đã phiền ba chăm sóc thằng bé rồi. Không phải con cố ý lừa Hi Duệ, là lão Lục không cho con nói. Lúc trước không phải ba không cho phép ai tới chăm sóc sao? Nếu như Duệ Duệ biết chắc chắn sẽ đòi đến thăm ba, khi đó không phải làm khó cho con và lão Lục sao?"

Từng câu từng chữ của Tần Dư Kiều đều hợp tình hợp lý, cũng rất hợp với ý

của Lục Hoà Thước. Ông im lặng một tẹo rồi bỗng hỏi cô: "Chuyện lão Lục

bị vào đồn cảnh sát cô cũng đừng so đo với nó. Chuyện của nó và Diêu

Tiểu Ái tôi biết rất ràng, nó tuyệt đối không làm chuyện mờ ám đâu. Lần

này xảy ra chuyện như thế là do lão Lục sơ xuất. Cho dù lòng người khó

dò nhưng cô và lão Lục dù sao cũng là vợ chồng rồi, chuyện của nó cũng

là chuyện của cô, đúng không?"

Tần Dư Kiều cúi đầu: "Vâng."

Lục Hoà Thước nhìn Tần Dư Kiều một cái: "Được rồi, cô về trước đi. Ngày mai đưa Hi Duệ đến thăm tôi."

Gần tối Tần Dư Kiều đi đón con trai, sau khi cân nhắc lại gọi điện thoại

cho trợ lý của Lục Hoà Thước. Trợ lý của Lục Hoà Thước là Trương Minh,

trước khi trở thành trợ lý cho Lục Hoà Thước Trương Minh từng là một

quản lý của công ty Lục Cảnh Diệu.

Qua điện thoại Trương Minh nói cho Tần Dư Kiều biết tinh thần ông cụ vẫn rất tốt, có thể mang Hi Duệ

vào thăm. Tần Dư Kiều cúp điện thoại, ngồi xổm xuống nói với Hi Duệ:

"Duệ Duệ, ông nội ngã bệnh, chúng ta đi thăm ông nhé."

Đúng lúc

này, không đợi Tần Dư Kiều nói xong, đôi mắt to tròn của Hi Duệ lập tức

đã ngập nước. Sau đó cậu cúi đầu không nói gì như đang đè nén cảm xúc,

mãi một lúc sau mới ngẩng đầu hỏi Tần Dư Kiều: "Mẹ, có phải ông nội sắp

chết rồi không."

Tần Dư Kiều nhớ trước kia Lục Cảnh Diệu từng kể

cho cô nghe về bà nội của Hi Duệ. Lúc bà qua đời Hi Duệ đau lòng suốt

một tuần lễ, nhưng sinh ly tử biệt mãi mãi là điều bất đắc dĩ nhất trong đời người.

Tần Dư Kiều đưa tay xoa đầu Hi Duệ: "Ông nội chỉ hơi mệt nên mới đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ thôi mà."

"Có thật không?" Lục Hi Duệ nhíu hàng mi nhỏ của mình hỏi mẹ.

Tần Dư Kiều gật đầu: "Nhưng lát nữa Duệ Duệ phải ngoan đấy nhé, ông nội cần nghỉ ngơi, chúng ta không được làm phiền ông."

"Dạ." Lục Hi Duệ kéo tay mẹ, sau đó cầm lấy cặp sách trên tay cô, "Mẹ, con có thể tự mang."

"Để mẹ giúp con." Tần Dư Kiều cười nói với Hi Duệ .

Trong mắt Lục Hi Duệ loé lên vẻ nghiêm túc, "Ba nói rồi, nếu như mẹ tới đón

con tan học thì con phải tự mình mang cặp sách, con đã 7 tuổi rồi, là

nam tử hán, con cũng muốn chăm sóc mẹ giống như ba vậy."

Tần Dư

Kiều không biết Lục Cảnh Diệu nói những lời mùi mẫn này với Hi Duệ l


XtGem Forum catalog